Tiên Ngạo
Chương 392 : Ngang Qua Nam Hải
Ngày đăng: 23:04 19/04/20
Cuối cùng vì như vậy mà Mã Khuê phải trả giá bằng tuổi thanh xuân của mình, nhiều hơn những gì mà mình được hưởng thụ. Tuy rằng tu vi của y cao hơn Dư Tắc Thành rất xa, nhưng tâm cảnh y lại thấp hơn Dư Tắc Thành không ít, vốn từ khi y tu tiên tới nay chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, không gặp trắc trở suy sụp, hết thảy là vì dục vọng trong lòng.
Mã Khuê tu luyện Ma công, Ma công bắt đầu dễ dàng đơn giản, thăng tiến rất nhanh, nhưng cũng rất dễ bị Thần Ma mê hoặc. Vì vậy càng đánh lâu, Mã Khuê từ lòng tin vững chắc ban đầu trở nên do dự, sau đó là hoảng hốt, đến tuyệt vọng, ma khí của y càng ngày càng yếu đi.
Địch yếu ta mạnh, kiếm quang Dư Tắc Thành lại một lần nữa phát ra quang minh. Đột nhiên Dư Tắc Thành cao giọng hát:
- Mười năm mài một kiếm, lưỡi kiếm bén chưa dùng, hôm nay mời bạn ngắm, có ai ức hiếp không? Hết thảy như bọt nước, bàng hoàng một kiếm ra, thoáng qua như chớp mắt, diệt độ tại nhãn tiền.
Bất thình lình Dư Tắc Thành Nhân Kiếm Hợp Nhất, hóa thành một đạo kiếm quang ngút trời chém về phía Mã Khuê. Tốc độ kiếm này chém tới không nhanh, hơn nữa phạm vi kiếm quang dần dần thu hẹp lại. Ban đầu hơn một trượng, hiện tại chỉ còn hơn một thước, mơ hồ có phù văn sinh, ra trên kiếm quang, đây là kiếm pháp Tinh Quán Bạch Nhật, Cải Thiên Hoán Địa.
Mã Khuê liều mạng giãy dụa, muốn chạy trốn, nhưng y đã bị thần thức của Dư Tắc Thành khóa chặt. Khóa chặt này là bằng ý chí, Bằng niềm tin, bằng đạo trong lòng. Kiếm chưa tới, thần thức hai người đã đối kháng với nhau kịch liệt, bất kể Mã Khuê chạy tới chân trời góc bể, cũng không thể thoát khỏi một kiếm này.
Trong khoảnh khắc này, Mã Khuê đã hiểu rõ đạo của Dư Tắc Thành, sự kiên trì và lòng tin của Dư Tắc Thành. Đột nhiên y từ bỏ hết thảy mọi sự chống cự, bởi vì dưới một kiếmnày, hết thảy đã định, bại vong đã xuất hiện trước mắt y.
Kiếm quang xuyên qua cơ thể Mã Khuê nhìn thoáng động phủ của mình, buông tiếng thở dài, không biết là đang cảm thán quá khứ của mình hay đang hồi tưởng lại đời mình, hay tỏ vẻ không cam lòng về trận chiến hôm nay. Lúc này trên người y, Thập Phương ma chúng, Cửu u Ma Thần định phá thể chạy trốn, nhưng không tên nào trốn thoát, tất cả đều bị kiếm quang của Dư Tắc Thành diệt hết.
Dư Tắc Thành xuất hiện sau lưng Mã Khuê ba trượng, người kiếm phân ly, hấp thu một đạo chân nguyên vào cơ thể. Hắn sửa lại Bắc Đẩu Thất Tinh quán trên đầu cho ngay ngắn sau đó đi thẳng vào động phủ của Mã Khuê, không hề quay người lại nhìn Mã Khuê một lần nào.
Mã Khuê đứng bất động ở đó rất lâu, không nói nửa lời. Bất chợt có một cơn gió nhẹ thổi qua thình lình thân thể y hóa thành tro bụi bay tứ tán, quả là một kiếm tuyệt mệnh.
Dư Tắc Thành kiên định bước từng một về phía động Ma La, mỗi một bước của hắn dường như đã mọc rễ bám xuống đất, vững vàng mà cứng cáp.
Trận chiến này có ích cho hắn rất nhiều, còn hơn cả đóng cửa khổ tu mấy năm.Đây có lẽ là nguyên nhân mà sau khi đệ tử Hiên Viên kiếm phái đạt tới cảnh giới Dung Hợp, phải đi du ngoạn bốn phương, khiêu chiến khắp thiên hạ, không ngừng huyết chiến, củng cố tu vi.Thật sự là xem vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường.
Sau khi trở lại động Ma La, Dư Tắc Thành nhanh chóng viết một phong thư, trong đó kể rõ những phát hiện và suy đoán của mình. Chuyện Lão Thất phát hiện bí pháp của Hiên Viên Thông Thiên phái, hắn nói khác rằng xem được trong sách cổ của thư viện, như vậy sẽ không ai truy cứu chuyện này. Mà dù có người truy cứu, mình cũng đang vân du thiên hạ, không thể nào quản nổi. Sau đó Dư Tắc Thành vận khởi kiếm ảnh, tính toán phương vị, xuất ra phikiếm truyền thư.
Xong chuyện này, Dư Tắc Thành phóng thích thủ hạ của mình, cho bọn họ thu dọn chiến trường, dọn dẹp thi thể. Thật ra cũng không còn lại thi thể gì, quá nửa đã bị các mỹ nữ họa bì xơi hết, chỉ còn một ít thi thể của những người già yếu mà thôi, cho một mồi lửa thiêu rụi bọn họ.
Chiến trường được dọn dẹp rất nhanh, trận chiến này Dư Tắc Thành được ba mươi vạn linh thạch, mười bảy món pháp khí, mười ba thanh phi kiếm. Những thứ này hết sức tầm thường, pháp bảo của Mã Cương, Mã Khuê đều bị hắn đánh tan nát. Nơi đây thuộc về chốn khỉ ho cò gáy ở Nguyên châu, không hề có đặc sản hay bảo bối gì.
Dư Tắc Thành vung tay lên, thưởng hết những thứ này cho thuộc hạ. Tuy rằng khônglấy được bảo bối gì, nhưng trong dược viên có mười gốc trà, thuộc loại cực phẩm, chính là Ngân Diệp Trà thượng hạng, hơn nữa đã được nuôi dưỡng ngàn năm.
Tự nhiên Dư Tắc Thành thu hết mười gốc trà thượng hạng, trồng trong bồn hoa trên đài đá thế giới Bàn Cổ giao cho đám mỹ nữ họa bì chăm sóc.
Dư Tắc Thành còn tìm được trong động phủ của Mã Khuê hai bản Ma kinh Thập Phương Cửu u Sưu Hồn đại pháp. Ương Quật Ma La kinh, Hắn cho vào giá sách của mình trong không gian ý thức Diễn Võ, chúng được xếp sau cùng trên ngăn để Huyết Cương quyết.
Dư Tắc Thành sẽ không tu luyện Ma kinh này, chỉ là giữ lại coi như làm kỷ niệm. Nhưng hắn không tìm được bí tịch của Ngũ Đạo Phúc Thông giáo, xem ra chúng chỉ truyền miệng với nhau, tránh để lộ ra dấu vết.
Ngoại trừ những thu hoạch này, hai hộ môn Chiến Linh Thiên Ất, Thiên Quyền giữa đại chiến thu được hai thể năng lượng Tiên Linh nguyên thủy nhờ vào chúng mà xây dựng chiến thể của mình. Hiện tại cả hai đã có được thực thể, thân cao ba trượng, khôi ngô cường tráng, tay cầm kim giản cương tiên, chẳng khác gì các vị Kim Cương hộ pháp, Môn thần trong các đình miếu.
Dư Tắc Thành nhìn lên không quát lớn:
- về rồi ư, về thì tốt quá, con vào nhà đi.
Hết thảy vẫn như hai mươi năm trước, không hề thay đổi, hết thảy đều tự nhiên như vậy, ấm áp như vậy. Dư Tắc Thành tiến vào, muội muội hắn từ trong bước ra:
- Đại ca, là huynh sao, chậm quá đi thôi, muội chờ huynh đã hai tháng.
Mười năm không gặp, tiểu muội đã cao lớn hơn trước rất nhiều, hiện tại đã ra dáng thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi. Dư Tắc Thành nhìn nàng cười nói:
- Cao lên rồi sao, không còn bé nhỏ như trước nữa ư?
Dư Tĩnh Hân nói:
- Ngốc ca ca huynh mới là bé nhỏ, mẫu thân ngày ngày chờ huynh bên cửa, chờ mở cửa cho huynh. Chỉ cần bên ngoài có chút động tĩnh, lập tức mở cửa ra xem thử, chờ huynh đã rất lâu.
- A, huynh đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch rồi sao, không có khả năng, thật là kỳ quái, huynh là Ngũ Hành Linh Căn kia mà?
Dư Tắc Thành hiếu kỳ hỏi lại:
- Vì sao muội biết ta đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch? Làm sao Ma tông của muội biết được cảnh giới của người khác?
Dư Tĩnh Hân lấy ra một món pháp khí giống nhưmột chiếc gương bạc. nói:
- Đây là Vọng Khí kính, là pháp khí hết sức bình thường, kính này có thể dò xét được cảnh giới của tất cả người tu tiên dưới Kim Đan kỳ, cái này cho Đại ca. Ngay cả pháp khí đơn giản như vậy cũng không có, muội cũng không biết huynh học tập tu luyện kiểu gì nữa...
Dứt lời cho Dư Tắc Thành Vọng Khí kính này. Dư Tắc Thành nhận lấy, chiếu vào Dư Tĩnh Hân một cái, lập tức cảm ứng được muội muội của mình đã đạt tới cảnh giới Tố Thể sơ cấp.
Dư Tĩnh Hân lại nói:
- Không nên chiếu rọi như vậy, làm như vậy ắt sẽ bị đối phương phát hiện. Huynh, đeo nó bên hông, dùng thần thức dò xét khéo léo một chút là được, như vậy đối phương sẽ không phát hiện. Đúng rồi còn một kỹ xảo nho nhỏ...
Dư Tĩnh Hân bắt đầu dạy Dư Tắc Thành làm cách nào sử dụng Vọng Khí kính này. Mẫu thân đứng phía sau hai huynh muội, nhìn bọn họ mà tươi cười rạng rỡ.
Buổi tối trong nhà mở tiệc, đệ đệ Dư Tắc Công dẫn theo thê thiếp con cái cùng về. Lần này Dư Tắc Công có chừng bảy đứa con trai sáu đứa con gái, một chính thê, năm tiểu thiếp. Nhiều hơn hai tiểu thiếp, vài đứa con so với lần trước, coi như khoảng một phòng.
Mẫu thân hắn đặc biệt rất thích cháu nhỏ có đám cháu này, thậm chí bà không thèm quan tâm tới con gái và con trưởng của mình.
Dư Tắc Công hiện tại đã hơn ba mươi tuổi, râu quai nón đầy mặt, hết sức uy nghiêm, toát ra khí thế của gia chủ Dư gia. Lúc này y vô cùng bận rộn, trong lúc ăn cơm với cả nhà, có tới bốn, năm thủ hạ chạy tới báo cáo sự tình, đợi lệnh.
Thấy đệ đệ mình nay đã là một đại hán trung niên, bất chợt Dư Tắc Thành có cảm giác như mình tu tiên, thật ra đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện khác...