Tiên Ngạo
Chương 452 : Đại địa mênh mang
Ngày đăng: 23:05 19/04/20
Tên thương nhân buôn nô lệ quát lớn:
- Trở lại sớm một chút cho ta, trở lại muộn ta sẽ thu thêm tiền thuê của các ngươi.
Lập tức trên đường trở nên vắng tanh, khoảng chừng tám phần nô lệ biến mất không thấy. Nhưng vẫn còn vài trăm nô lệ đứng đó, chính là đám nô lệ vừa rồi được giới thiệu là bị bắt từ Cổ châu tới. Chẳng những bọn họ không được ăn, thậm chí còn bị trói chặt, có người còn bị dây sắt xỏ xuyên qua xương quai xanh, cột chặt trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ba người Dư Tắc Thành kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Dư Tắc Thành bèn chỉ đám nô lệ vừa rời khỏi hỏi:
- Bọn họ là thế nào, không phải cũng cùng là nô lệ hay sao?
Mông Hào đáp:
- Tiên sư có điều không biết, địa vực Quân châu. Sở Tây chúng ta rộng lớn mênh mông, người ở thưa thớt, bên ngoài các thành thị đa phần là vùng hoang dã. Bên ngoài có Man tộc tồn tại, sinh tồn không dễ, sinh mạng rất quý.
- Cho nên lúc đầu khai phá toàn là nhờ vào nô lệ, nô lệ càng nhiều, nhân khẩu lao động càng nhiều, chế độ nô lệ này kéo dài cho tới bây giờ đã vài vạn năm.
- Nhưng hiện tại muốn khai khẩn tài nguyên đất đai càng ngày càng khó, nhân lực càng ngày càng quý. Hơn nữa đã nhiều năm đám học tử đã kháng nghị, phản đối khắp nơi, không ai còn dám ngược đãi nô lệ quá đáng như trước kia nữa.
- Đám học tử này đấu tranh cho nô lệ được hưởng chế độ ăn sáng ăn trưa, mỗi ngày chỉ phải lao động bốn canh giờ, ngoài giờ đó ra còn phải trả tiền làm thêm ngoài giờ, thật ra không khác gì so với chế độ thuê người làm ở địa vực Thiên Nam.
- Số nô lệ này bắt được từ Địch quốc, cổ châu mang tới đây, mười năm mới có một lần như vậy. Bọn họ mới vừa tới đây, còn chưa tĩnh tâm lại được, cho nên mới phải đối xử với họ như vậy. Đợi đến khi bọn họ chấp nhận số mệnh, dung nhập vào bản địa, cũng sẽ được hưởng chế độ đãi ngộ như những nô lệ kia.
Ba người Dư Tắc Thành nghe vậy hết sức ngạc nhiên, thiên hạ bao la có đủ những cái hay cái lạ, quả thật đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.
Lúc này có một chiếc thảm bay bay tới, một tên thị vệ dâng lên cho Mông Hào ba túi càn khôn.
Mông Hào nói:
- Ba vị tiên sư, đây là đặc sản của thành thị chúng ta. Vùng biển chúng ta có một loại bạch ngư tên là Âm Ti Ngư, từ vảy trên thân chúng có thể lấy ra được một loại tơ mảnh. Tơ này dùng làm bút, chế ra loại Lục Biện Lục Lăng Tử Kim Bút, bút này vẽ phù bày trận sẽ gia tăng pháp lực.
- Ba vị tiên sư, đây là chút lòng thành của tiểu nhân, xin ba vị thu lấy. Ngoài ra nếu còn có yêu cầu gì, xin ba vị cứ việc nói ra.
Dư Tắc Thành cười, đón lấy ba túi càn khôn:
- Thật là có lòng, ta sẽ nhớ kỹ Thành chủ thành Ngân Trinh Mông Hào ngươi.
Dư Tắc Thành cất túi càn khôn đi, bất chợt sau lưng hắn hiện ra kiếm ảnh xung thiên. Dị tượng Kim Đan này vừa hiện, lập tức phong vân biến sắc, tất cả phàm nhân bị kiếm khí ép tới, ngã nhào hàng loạt.
Mông Hào cố gắng lắm mới có thể đứng vững, kinh ngạc kêu lên:
- Thật là có lỗi, không ngờ tiên sư lại là Kim Đan Chân Nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, xin tiền bối thứ lỗi. Mau lấy lễ vật dâng cho tiền bối Kim Đan!
Dư Tắc Thành cười ha hả:
- Không cần, chúng ta đi.
Dứt lời dẫn theo hai sư đệ bay vọt lên không, tiếp tục hành trình.
Có được bản đồ chỉ dẫn phương hướng, lộ trình còn lại Dư Tắc Thành đã hiểu hết hoàn toàn, điều khiển phi xa rất nhanh.
Dư Tắc Thành nói:
- Bất quá chỉ là thịt mà thôi, có gì mà không dám. Bất quá không ăn thì thôi, trận chiến ngày mai, hai người các đệ hãy dốc hết toàn lực ra tay, ta sẽ áp trận cho các đệ.
Yến Quy Lai nói:
- Thật ra đám Dị tộc này cũng rất đáng thương, chúng ta vô duyên vô cớ chiếm cứ đất đai của chúng, giết chóc dân chúng của chúng, coi như bọn chúng bị bắt buộc phản kích...
Nói tới đây, Yến Quy Lai im bặt, bởi vì Dư Tắc Thành đang nhìn y với ánh mắt lạnh như băng, sau đó mới nói:
- Quy Lai, những lời này là lần cuối cùng, ta không muốn nghe lần nữa. Đệ có biết rằng nếu chúng ta không tới kịp, sau khi xa trận kia bị phá số phận của đám phàm nhân này sẽ ra sao hay không, hiện tại bọn họ sẽ là thức ăn ở trong nồi.
Yến Quy Lai nói:
- Bất quá chỉ là một đám phàm nhân, chết thì chết...
Dư Tắc Thành than dài, giơ tay tát cho Yến Quy Lai một cái khiến cho y xoay tròn đúng một vòng, sau đó mới nói:
- Quy Lai, phải chăng gần đây đệ có cảm giác như mình có được lực lượng vượt xa phàm nhân, cho nên xem phàm nhân chẳng khác gì con kiến?
Yến Quy Lai ôm mặt vì đau, nước mắt lập tức lăn dài. Nhưng những bài học trước đây khiến y không dám khóc thành tiếng, chỉ gật gật đầu.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Hãy nhớ kỹ, cảm giác này không được xuất hiện ở đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta. Khi đệ có cảm giác này, khi đệ xem phàm nhân như con kiến, đệ đã mê muội, chỉ còn cách cái chết không xa, điều này là tối kỵ trong Hiên Viên kiếm phái chúng ta, nhớ lấy, nhớ lấy!
Những lời này của Dư Tắc Thành đầy ý nghĩa sâu xa, sau đó nói tiếp:
- Hẳn là sư phụ đã dạy cho các đệ, hôm nay ta sẽ lặp lại một lần.
- Kiếm pháp phái ta có thể khiến người có được sức mạnh siêu phàm, có thể lấy Trúc Cơ chiến Kim Đan, lấy Kim Đan đấu Nguyên Anh. Nhưng khi đệ mê đắm lực lượng vô biên này, nó sẽ thu hút đệ, khiến cho đệ dần dần lâm vào họa mê muội.
- Một đặc điểm của nó chính là khiến đệ cảm thấy mình không giống như người khác, khi đó đệ sẽ xem phàm nhân như con kiến. Nhưng phải biết rằng, chuyện gì trên thế gian này cũng phải trả giá mới có thể đạt được, lúc ấy đệ sẽ vì trả giá mà mê muội tiêu vong.
- Cho nên bất cứ lúc nào đệ cũng phải tỉnh táo, nhìn rõ bản thân mình. Đệ cũng chỉ là một người bình thường bằng xương bằng thịt, chẳng khác phàm nhân.
- Bằng hữu của ta là Long Thiên Hoàng mê muội, giết chết ba sư huynh muội đồng môn của mình, nấu bọn họ ăn thịt.
- Đại sư huynh của sư phụ là Lưu Vân sư bá mê muội, cho rằng tục duyên của mình chưa hết cho nên không thể phi thăng Tiên Giới. Vì vậy giết vợ giết con, giết chết hết cả bộ tộc của mình. Sau đó bắt đầu ra tay tàn sát, năm chục vạn dân chúng của cả một quốc gia đều bị sư bá giết chết. Sau sư tổ phải ra tay, đánh cho sư bá hình thần câu diệt.
- Sau khi sư tổ giết chết sư bá, trong lòng sinh ra ma chướng, sau không thể không binh giải chuyển thế. Sư phụ chúng ta tìm hết nửa năm chỉ tìm được một nguyên thần biến thành Tứ sư huynh của chúng ta hiện tại, hai phần nguyên thần còn lại tới nay vẫn không biết ở nơi nào.
Vừa dứt lời, lập tức Thanh Hà, Yến Quy Lai sắc mặt tái mét, lấy đó làm răn.
Lúc này bữa tối đã chuẩn bị xong, mọi người được mời ăn tối. Bọn Dư Tắc Thành được đưa tới một bàn thức ăn nhưng không phải là thịt đám Dị tộc bị giết khi nãy, mà là thịt heo, bỏ, gà, vịt, có chừng ba mươi món. Ngoài ra còn có một số thịt rừng, tất cả được nấu nướng hết sức thơm ngon.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, ăn đại vài miếng. Các món thịt rừng tuy hơi khô một chút, nhưng mùi vị vẫn thơm ngon, hắn cũng gắp vài miếng.