Tiên Ngạo

Chương 468 : Thâm Hải Sa Hoàng

Ngày đăng: 23:05 19/04/20


Đại thuyền chậm rãi đi trên biển, Dư Tắc Thành điều khiển Nộ Hải Cuồng Sa Hạm này đi sâu vào Uyên Hải.



Trên đại thuyền có tất cả chín trăm mấy chục người tu tiên, là những người tu tiên bị kẹt lại không qua được Uyên Hải. Trong số đó có hơn bảy mươi tu sĩ Trúc Cơ, đại đa số là tu sĩ Luyện Khí kỳ, rất nhiều người là tán tu, đệ tử của các môn phái nhỏ.



Tất cả bọn họ đều muốn tới tham gia đại hội thưởng hoa, thật ra chủ yếu là đi xem náo nhiệt, cho nên bị kẹt lại nơi này. Thứ nhất Uyên Hải có thời tiết thất thưởng, không phải có thể dễ dàng vượt qua. Thứ hai là Sa tộc trong biển có thực lực hùng mạnh, người tu tiên đi đơn độc rất dễ bị chúng chặn lại giết chết. Thứ ba nghe nói hiện tại trong biển có một băng cường đạo hung tàn, thứ tư nếu gia nhập thương đội cần phải bỏ ra một số linh thạch không nhỏ. Dù sao mình cũng chỉ đi xem náo nhiệt, đằng nào cũng phải chờ đợi, cho nên không dám tùy tiện vượt qua, đành dừng lại nơi này.



về phần những đệ tử các đại phái thượng môn trung môn, hoặc gia tộc tu tiên nổi danh, bọn họ nhân số rất đông, hải thuyền vô số, đã qua Uyên Hải từ sớm. Dù là những người không có hải thuyền, chỉ cần bỏ ra một số linh thạch khá lớn, gia nhập vào thương đội ra đi từ sớm.



Nhân duyên đưa đẩy, khiến xui bọn họ tụ tập trên thuyền Dư Tắc Thành, vốn ra nhân số còn nhiều hơn ba thành, nhưng sau khi Phó Tề Thanh đòi thu mỗi người mười linh thạch làm lộ phí, lập tức có ba thành rút lui.



Đối với những người này, Dư Tắc Thành cũng không quan tâm. Có thêm bọn họ cũng không nhiều, không có cũng không sao.



Dư Tắc Thành nhìn đại thuyền chậm rãi tiến về phía trước, tiến vào Uyên Hải. Nhìn quang cảnh xung quanh. Dư Tắc Thành không khỏi xuất thần, cảnh sắc đẹp vô cùng, thật sự là trời biển mênh mông.



Ánh mặt trời chiếu xuống làn nước xanh thẫm ánh lên kim quang, sóng biển vỗ dồn dập.



Hai bên hải cảng có mười mấy chiếc hải thuyền, có buồm trắng, có buồm đỏ, nổi bật trên màu nước biển xanh, chậm rãi trôi nổi bập bềnh. Đại đa số bọn họ là ngư dân, thỉnh thoảng quăng xuống một mẻ lưới, lập tức từng mẻ cá nặng đầy được mọi người cùng nhau kéo lên thuyền.



Đại thuyền càng chạy càng nhanh, càng đi sâu vào Uyên Hải, nước biển càng xanh đậm hơn trước, vẻ đẹp khó tả bằng lời.



Nhìn về phía xa chỉ thấy một màu trắng xóa, nước biển và bầu trời kết hợp thành một thể, không phân biệt được đâu là trời đâu là biển. Đây gọi là mây che đỉnh núi núi trong mây, trời liền với nước, nước giáp trời.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, sau đó rời khỏi mạn thuyền. Nếu Thâm Hải Sa Hoàng này thức thời, vậy mình cũng tha cho chúng một con đường sống, nếu còn không biết tốt xấu, vậy mình cũng không ngại giết sạch bọn chúng, nhân dịp thử uy lực kiếm pháp của mình.



Tên Phó Tề Thanh kia đứng cách Dư Tắc Thành không xa, y há hốc mồm như muốn nói gì. Tất cả chuyện vừa rồi đã bị y vô tình nhìn thấy, Dư Tắc Thành dọa lui Thâm Hải Sa Hoàng kia, y thấy rất rõ ràng, lúc này vẫn còn bị chấn nhiếp đứng ngây người ra đó.



Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới nhìn y, sau đó nhìn xuống đôi tay y:



- Dám giả nữ nhân tới gạt ta, ta hận nhất người nào gạt ta. Ta đã nói sẽ chặt hai tay ngươi, ta nói là làm, ngươi hãy tạm biệt đôi tay của mình là vừa...



Phó Tề Thanh lập tức toát mồ hôi lạnh toàn thân, y biết Dư Tắc Thành không chỉ nói suông. Có lẽ lúc thuyền tới Liễu châu, chính là lúc đôi tay mình ra đi mãi mãi, đột ngột kêu lớn:



- Ta không có lừa ngài, thật sự không lừa ngài, ta là nữ nhân thật.



Dư Tắc Thành chỉ cười lạnh lẽo, thầm nghĩ trong lòng: "Còn dám nói như vậy, chẳng lẽ tên khốn này là đệ tử Long Dương giáo?"



Thấy vẻ mặt không tin của Dư Tắc Thành, bất chợt Phó Tề Thanh xé toạc y phục của mình, xé tiếp làn da. Làn da của y như một lớp màng mỏng bên ngoài, sau khi bóc hết ra, một thân hình thiếu nữ thon thả xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành:



- Ta thật là nữ nhân, thân thể nam nhân kia là do ta cải trang ra. Ngài hãy nhìn xem, ta thật sự là nữ nhân, van xin ngài ngàn vạn lần đừng chặt tay ta, công phu của Đạo tông chúng ta đều nằm trên đó, cho dù nối tay lại được cũng coi như tàn phế, không tin ngài cứ sờ thử.



Dứt lời, y kéo tay Dư Tắc Thành sờ khắp trên người mình từ trên xuống dưới. Dư Tắc Thành sờ thử, cảm thấy không tồi, quả là da thịt thật sự. Trời ơi, chẳng lẽ tên khốn này thật sự là nữ nhân sao, thân thể nam nhân của nàng là ngụy trang ư?