Tiên Ngạo

Chương 473 : Bàn cổ tái hiện

Ngày đăng: 23:05 19/04/20


Không còn kịp nữa, Dư Tắc Thành lập tức phóng nhanh ra ngoài, thuận tay cuốn lấy tất cả bản mệnh pháp bảo của cả ba tên Kim Đan Chân Nhân quanh đó.



Nháy mắt Dư Tắc Thành lao ra khỏi lôi vân, lôi vân phía sau hắn bắt đầu bành trướng, sau đó phát ra tiếng nổ ầm vang mạnh mẽ. Nguồn truyện: Truyện FULL



Mọi người ở xa xa chỉ thấy bạch quang chợt lóe, một đạo cầu vồng bay ra khỏi lôi vân đầy trời, sau đó là một vụ nổ vô cùng mãnh liệt.



Khi mọi người tránh xa khỏi phạm vi vụ nổ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không chỉ còn lại một thiếu niên áo trắng như tuyết, đầu đội Bắc đẩu Thất Tinh quán bay giữa không trung. Dáng vẻ hắn vô cùng ung dung phóng khoáng, tuy rằng gương mặt hắn nở nụ cười bình thản, nhưng tất cả nhìn thấy hắn không khỏi đem lòng ngưỡng mộ. Một mình giết chết sáu Kim Đan Chân Nhân đồng cấp, hiển lộ vô thượng thần uy.



Chỉ trong thoáng chốc, cả ba tên Kim Đan Chân Nhân đều bị Dư Tắc Thành giết chết, giống như là một cơn mộng, mọi người không thể tin được vào mắt mình, nhưng đây là sự thật. Trong khoảnh khắc, một mảng hào quang chói lòa bùng lên, sau đó Dư Tắc Thành giết chết ba tên Kim Đan Chân Nhân.



Mọi người kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành, có kẻ do dự, không tin, kinh ngạc, dần dần tất cả ánh mắt chuyển sang sùng bái và e ngại.



Dư Tắc Thành đứng giữa không trung, nhìn mặt biển bao la dưới chân mình, lặng yên không nói. Mười năm mài một kiếm, rốt cục mình đã luyện kiếm thành công, có thể tranh đua cùng anh hùng thiên hạ, rốt cục mình cũng có ngày này.



Sau một kiếm của Dư Tắc Thành, lập tức sĩ khí của đại thuyền Bắc Hải Hạo Đãng tông hoàn toàn sụp đổ, không còn lòng dạ nào tiếp tục chiến đấu. Bọn chúng tan gan vỡ mật, dốc hết toàn lực lao ra khỏi xoáy nước, chạy trốn về phía xa xa.



Còn Hải Sa nhất tộc lại hung phấn vô cùng, phát động vây công càng mạnh mẽ hơn trước. Đại thuyền Bắc Hải Hạo Đãng tông định chạy trốn, nhưng Thâm Hải Sa Hoàng giám sát gắt gao, làm sao nó có thể chạy thoát. Chỉ chạy được không tới mười dặm đã bị rùa biển khổng lồ húc vỡ một mảng, lập tức tất cả hải yêu vô cùng hưng phấn, xúm vào đánh tan đại thuyền, ra sức giết chóc.



Đại thuyền từ từ chìm xuống, nhưng đám hải yêu vẫn không buông tha, vẫn ra sức cắn xé phá nát, có thể thấy chúng oán hận đại thuyền tới mức nào. Mãi đến khi đại thuyền bị cắn xé thành vô số mảnh, chìm vào đáy biển, chúng mới chịu giải tán.



Tu sĩ trên thuyền bắt đầu chạy trốn, hơn mấy chục tu sĩ Trúc Cơ ngự kiếm điên cuồng trốn khắp nơi. Vận mệnh chúng đã được xác định, trong Uyên Hải này, không có hải thuyền phi xa, muốn chạy mấy vạn dặm ra khỏi Hải tộc giám sát, quả thật là chuyện không có khả năng.



Dư Tắc Thành chậm rãi trở về đại thuyền của mình, lập tức thu hồi quyền khống chế đại thuyền. Vừa rồi trong chiến đấu, đại thuyền bị thương vài chỗ nhưng không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần tế luyện một chút là có thể khôi phục.
Dư Tắc Thành nhìn chín đồ án này giơ tay ra, lập tức đồ án thứ nhất, thứ hai biến mất, sau đó cũng loại trừ thứ sáu, bảy, tám, chín. Cuối cùng chỉ còn lại ba đồ án thứ ba, bốn, năm, tiếp tục cân nhắc lựa chọn.



Lão Thất lên tiếng nói:



- Thống lĩnh Đại nhân, đây chỉ là thời kỳ quá độ, ta tin rằng nhất định ngài sẽ đạt tới Nguyên Anh kỳ, lúc đó thế giới Bàn cổ hình thành sẽ không thể thay đổi hay nghịch chuyển được. Vì vậy xin ngài mau mau tìm thêm Tiên Thiên Linh Bảo, ngoài ra ta đề nghị ngài lựa chọn đồ án thứ ba, bởi vì tiên cung trong mây kia là thế giới Bàn cổ hợp ký nhất, hữu hiệu nhất ở Kim Đan kỳ.



Dư Tắc Thành gật đầu:



- Được, vậy chọn tiên cung trong mây.



Lập tức giữa không trung có vô số tiếng nổ, Dư Tắc Thành lập tức bị thế giới trước mắt hấp dẫn. Chỉ thấy vô số ngọn lửa dâng lên, nước sông suối sôi trào, nước lửa tương xung, lập tức hình thành sương mù vô tận. Chỉ trong thoáng chốc, thế giới hiện tại đã hoàn toàn biến hóa, trước mặt Dư Tắc Thành xuất hiện một thế giới khác.



Nơi này giống như Tiên Giới, là một đại lục trôi nổi giữa không trung do vân khí tạo thành, bị màn sương đen vây quanh.



Đại lục mây trôi kia rộng chừng trăm mẫu, nháy mắt Dư Tắc Thành rơi xuống đại lục này.



Vừa đáp xuống, Dư Tắc Thành cảm thấy dưới chân mình là mây, hắn ra sức giậm mạnh một cước, mây dưới chân còn rắn chắc hơn cả nham thạch. Dư Tắc Thành đưa tay sờ thử, sau đó vén lớp mây dưới chân ra nhìn xem, chỉ thấy bên dưới là nước vô tận, tạo thành biển cả mênh mông.



Ngẩng đầu lên chỉ thấy trên không mây bay lớp lớp. Phía sau tầng mây ấy là biển lửa vô tận, trải rộng khắp không trung.



Dưới chân là nước, trên đầu là lửa, nước lửa giao hòa, sinh ra mây mù vô tận, đây là nguyên nhân hình thành đại lục này.