Tiên Ngạo

Chương 478 : Ân oán khó hiểu

Ngày đăng: 23:05 19/04/20


Quản sự nói:



- Được rồi, một phần nhất đẳng đặc yến, tiền bối, xin giao trước tiền cơm một vạn bảy ngàn linh thạch. Tiền bối đây cũng là quy củ, năm xưa Tiên Nhân kia chính là trả tiền trước ăn sau, chúng ta không dám không tuân thủ.



Dư Tắc Thành mỉm cười, biết quản sự này sợ mình ăn xong lau mồm bỏ đi, khi đó tìm ai đòi tiền, ở đây không dùng Nguyên Anh Chân Quân tọa trấn, ăn cũng đã ăn rồi, cho nên muốn lấy tiền trước, làm cơm sau, lấy chuyện Tiên Nhân nói làm tấm chắn, tất cả đều có thể nói được.



Dư Tắc Thành gật đầu, lấy ra hai linh thạch thượng phẩm đưa cho quản sự, nói:



- Tiền thừa thưởng cho ngươi.



Quản sự kia lập tức hồi đáp:



- Được rồi, một phần nhất đẳng đặc yến tốt nhất.



Tiếng hô này, toàn bộ tửu lâu nghe được, nhất thời khách của tầng thứ nhất thứ hai cũng đều trầm trồ khen ngợi, quản sự kia nói:



- Tiền bối người muốn đặc yến, hào phóng không gì sánh được, chúng ta cũng không thể keo kiệt, tất cả khách nhân ở đây, toàn bộ thêm một chén rượu, đều là tiên tửu Thanh Điền Mỹ Ngọc tửu tốt nhất, để tất cả mọi người được hưởng ánh sáng của ngươi.



Dư Tắc Thành cười ha hả, quản sự nơi đây làm việc cẩn thận chu đáo, thảo nào nơi này sừng sững năm ngàn năm không ngã.



Dư Tắc Thành bắt đầu đợi, lúc này mười ba mỹ nữ đi tới, một người rót rượu cho Dư Tắc Thành, mười hai người ở trong đại sảnh biểu diễn ca vũ, các nàng ở chỗ giữa tầng một, tầng hai, tầng ba bay múa trên dưới, biểu diễn vũ đạo, ở trong hư không khiêu vũ bay lên xuống, ba tầng lâu đều có thể nhìn thấy, thỉnh thoảng váy màu tung bay, âm thanh ủng hộ không ngừng.



Dư Tắc Thành yên lặng nhìn, vẻ tươi cười đầy mặt, lúc này một Kim Đan Chân Nhân phía xa, tức giận bất bình nâng chén ném đi, nói:



- Khi lão tử ăn sao không có người biểu diễn chứ, hiện tại người ta gọi một phần đặc yến lại bắt đầu biểu diễn? Rượu này ta đổ đi, lão tử không tiếc phá rượu một phen.



Người này ngồi ở chỗ đó, tùy tiện, cuồng vọng không gì sánh được, trên người ma khí cuồn cuộn, hóa thành một bộ xương khô ở phía sau lưng hắn, dường như là Kim Đan Chân Nhân của một Ma tông tam lưu.



Thế nhưng Dư Tắc Thành lại phát giác hắn có chút ngụy tạo, dường như ngụy trang thành như vậy. Người này Dư Tắc Thành càng nhìn càng cảm giác quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào, mặc dù diện mạo của hắn mình hoàn toàn chưa gặp qua, thế nhưng lại có cảm giác quen thuộc.



Quản sự đón tiếp hắn lập tức thay cho hắn một chén tiên tửu khác.



Hắn uống một ngụm, nói:



- Ha ha, chê cười, chỉ đùa với mọi người một chút.



Lời này nói xong, đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới Hoa Đô năm đó có người nói qua một câu:



- Ha ha, có chút ngu ngốc, mọi người chê cười, chỉ đùa với mọi người một chút.



Giọng điệu giống nhau, ngữ điệu giống nhau, trong nháy mắt Dư Tắc Thành biết hắn là ai rồi. Hỗn Độn Thánh Ma tông Vương Thiên Hóa, hắn đến nơi này muốn làm gì?



Phát hiện loại phân biệt này hoàn toàn là phi lý, trong nháy mắt Dư Tắc Thành đã nhận ra hắn, không dùng bất cứ đạo lý gì đáng nói, thế nhưng Dư Tắc Thành biết, hắn chính là Vương Thiên Hóa của Hỗn Độn Thánh Ma tông năm đó.



Vương Thiên Hóa hiện tại đã không đơn giản rồi, sau hạo kiếp của Hoa Đô lần trước, đại danh của hắn đã vang vọng thế giới Thương Khung, hạo kiếp Hoa Đô kia mọi chuyện trước sau toàn bộ tính lên đầu hắn, những Kim Đan chết đi kia cũng đều biến thành người bị hại bị hắn tính kế mà chết, có thể nói hắn là ma đầu mới quật khởi trong gần một trăm năm qua, thiên hạ nghe danh.
- Được rồi, không sai biệt lắm, đều ăn rồi, dược liệu của Chân Thực Vấn Tâm Quả đã bắt đầu phát tác, có thể động thủ rồi.



Lúc này đột nhiên phía sau Vương Thiên Hóa có người lớn tiếng hét:



- Vương Thiên Hóa?



Vương Thiên Hóa kia nhất thời dưới tác dụng của dược liệu, không tự chủ được quay đầu hồi đáp:



- Gọi ta? Có chuyện gì sao?



Lời này vừa đáp, trong nháy mắt quản sự đứng ở bên cạnh Vương Thiên Hóa, đột nhiên phát ra vô số kiếm quang bảo quang mãnh công về phía Vương Thiên Hóa.



Đồng thời đủ bảy người cùng phát động công kích, có người ở bên cạnh Vương Thiên Hóa, có người ở trong góc tầng ba, có người ở trong tửu yến tầng hai phóng lên, bảy người đồng thời mãnh công, phát ta một kích mạnh nhất của bản thân, phát động cường công về phía Vương Thiên Hóa.



Bảy người này đều là Kim Đan Chân Nhân, trong đó có người ẩn dấu tu vi của mình, làm quản sự, ẩn núp ở phía sau Vương Thiên Hóa, một kích toàn lực của bọn họ, vô số quang mang trong nháy mắt đánh về phía Vương Thiên Hóa, phong kín tất cả không gian trước và sau người hắn, nhất thời tầng ba của tửu lâu giống như một đống thuốc nổ được kíp nổ, nổ vang một tiếng.



Vương Thiên Hóa ở trong khoảnh khắc sinh tử này, rống to một tiếng, nhất thời toàn bộ thân ảnh hóa thành một đạo quang mang, không ngờ giống như hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, giống như lưu quang, xuyên qua mãnh công này, né qua toàn bộ mãnh công của bảy vị Kim Đan Chân Nhân.



Trong bảy người có một lão giả, đột nhiên vừa động, một kích kia của mình bị Vương Thiên Hóa tránh thoát, không ngờ nghịch chuyển, lần thứ hai đánh tới.



Một kích này, Vương Thiên Hóa không cách nào tránh thoát, thân thể lập tức hóa thành một mảnh hư vô Hỗn Độn, mạnh mẽ chịu một kích mãnh liệt của đối phương.



Vương Thiên Hóa chịu một kích này, lại hét thảm một tiếng, không ngờ mượn lực đánh về phía cửa sổ của tửu lâu, ở trong quang mang của vô số cấm chế pháp trận hắn mạnh mẽ phá vỡ cửa sổ, rơi xuống trên mặt đất, thoát ra ngoài pháp trận của tửu lâu.



Một kích mãnh liệt, mọi người tay trắng mà về, thế nhưng công kích va chạm mãnh liệt như vậy, hẳn là tạo lên một vụ nổ tận trời, lúc này trên dưới tửu lâu lóe ra quang mang, vô số cấm chế bảo vệ hiện lên, hấp thu toàn bộ chân nguyên pháp lực cuồng bạo, bảo vệ lâu này không bị tổn thương.



Bảy tên Kim Đan Chân Nhân vây công hắn lập tức đuổi theo, thế nhưng lại không thể cùng hắn lao ra ngoài, bởi vì pháp trận của tửu lâu lóe lên, pháp trận khởi động, cách ly bọn họ ở bên trong lâu, làm cho bọn họ mất đi cơ hội tốt truy kích hắn.



Vương Thiên Hóa từ trên lầu rơi xuống, rơi xuống trên mặt đất, vượt ngoài dự đoán của mọi người, hắn không chạy trốn hoặc chuẩn bị chiến đấu, mà đột nhiên vung hai tay lên đánh mạnh vào vị trí dạ dày của mình một kích, lực lượng của một kích này đánh thấu ra sau lưng hắn vồng lên một thước. Sau đó hắn ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, không ngờ nôn ra tất cả những thứ đã ăn, một ngụm cuối cùng, không ngờ phun ra hai cái răng cửa, lúc này Vương Thiên Hóa mới kết thúc nôn mửa.



Nôn mửa này cũng không phải nôn mửa bình thường, đây là một loại pháp môn bài độc, hắn nôn ra mọi thứ ăn vào, thậm chí dịch mật dạ dày cũng đều nôn ra, giải trừ toàn bộ độc bên trong.



Sau đó hắn vươn tay nhặt hai chiếc răng cửa của mình ở trong đống vừa nôn ra lên, tiếp đó làm như không có gì lắp trở lại miệng mình, nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa những người khác cũng nôn ra.



Vương Thiên Hóa vừa mới nói muốn đánh Dư Tắc Thành răng rơi đầy đất, không ngờ gậy ông đập lưng ông, hiện tại hắn tìm răng trên mặt đất.



Khi đột phá cửa sổ, hắn đã bị pháp trận gây thương tích, toàn thân máu tươi đầm đìa, hiện tại rơi xuống mặt đất, lại lăn hai vòng trên mặt đất, nôn đến thảm liệt như vậy, cả người giống như một tên khất cái nghèo túng trên đường.



Lúc này pháp trận của tửu lâu mở ra, bảy tên Kim Đan Chân Nhân kia lần lượt bay ra, trước sau trái phải mơ hồ bày binh bố trận, muốn vây kín Vương Thiên Hóa.



Trong đó một gã trưởng lão quát:



- Vương Thiên Hóa, người tới diệt Khẩu Phúc Nhập Đạo tông ta, vậy đến đây đi, chúng ta không sợ, liều mạng đánh một trận.