Tiên Ngạo
Chương 518 : Độc hoạt thể
Ngày đăng: 23:06 19/04/20
Dư Tắc Thành đáp:
- Chấn hưng Thiên Mục tông, giúp các nàng khôi phục phong thái thượng môn ngày trước.
Tư Mã Tương Như nói:
- Vì chuyện này, ngươi sẽ trả giá thế nào? Sở Tây này là địa bàn của ta, năm xưa Thiên Mục tông không chịu nghe ta chỉ huy, cho nên ta tiêu diệt nó. Nếu hiện tại ngươi muốn khôi phục nó, vậy phải trả giá.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Tư Mã Tương Như nói:
- Ta không muốn Liễu châu loạn lạc, nếu ngươi có thể khôi phục Thiên Mục tông, vậy cứ việc khôi phục. Nhưng tương lai không được trở thành địch với Đan môn và Diệt Tuyệt tông, không được xưng bá đại lục Liễu châu. Ngoài ra có khi ta cần đệ tử Thiên Mục tông làm tai mắt, làm chút nhiệm vụ gì đó, các nàng phải tham gia.
Chỉ đơn giản vậy sao? Đan môn có nền tảng sâu rộng như vậy, Thiên Mục tông cần nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian, ít nhất trong vòng trăm năm không thể nào khuếch trương thực lực, chuyện này không thành vấn đề.
Khoan đã, không đúng, vì sao lại đơn giản như vậy, phương diện này ắt có vấn đề. Xem ra mình phải trở về Thiên Mục tông nghiên cứu cẩn thận một phen, bất quá hiện tại mình hãy đáp ứng trước đã, vượt qua cửa ải này rồi hãy tính.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Chuyện này ta có thể đáp ứng, sau khi Thiên Mục tông quật khởi, tuyệt đối sẽ không phát động xâm lấn các phái Liễu châu. Nhiệm vụ kia cũng có thể tham gia, bất quá phải dựa trên cơ sở các nàng tự nguyện, ngoài ra làm xong nhiệm vụ phải có tưởng thưởng công bằng.
Tư Mã Tương Như nói:
- Chuyện này là lẽ đương nhiên. Tư Mã Tương Như ta tuyệt đối công bằng, trong thiên hạ không có chuyện gì có thể vượt ra ngoài tầm khống chế của ta. Ta thấy ngươi khôi phục được một trăm lẻ tám pháp thuật Thiên Mục, như vậy cũng tốt. Nếu Thiên Mục tông tiêu vong, rất nhiều nhiệm vụ không có bọn họ sẽ không thuận lợi chút nào, các nàng quật khởi cũng là chuyện tốt.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, một lời đã định.
Tư Mã Tương Như lại nói:
- Thứ chân chính làm cho ta hứng thú chính là ngươi, chỉ cần ngươi chịu thần phục ta, ta có thể giúp ngươi đột phá Nguyên Anh kỳ, thậm chí có thể đạt tới Phản Hư Chân Nhất. Ta có thể cho ngươi quyền uy vô thượng, ta có thể cho ngươi vô tận...
Dư Tắc Thành ngắt lời y:
- Tuy rằng Hoàn Chân Đạo là một trong Thập Đại Tiên Điển, nhưng người tu tiên chúng ta không thể quá dựa vào ngoại vật.
Tư Mã Tương Như cười nói:
- Ngươi đừng nói sớm, Thiên Mục tông quật khởi thì cứ việc quật khởi đi. Tên Bảo Ẩn của Đan môn này không tồi, ta sẽ cất nhắc y thành Phản Hư Chân Nhất, để y khống chế Đan môn cho ta. Diệt Tuyệt tông khó lòng nói được, không có người nào nổi bật, bất quá cũng không thành vấn đề.
- Tư Mã Tương Như ta trong thiên hạ không có việc gì có thể vượt qua tầm tay ta...
Trong lúc y còn đang nói những lời này, tấm màn ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài chợt lóe, Hoa Đô đồng tử và Lạc Tĩnh Sơ đã trở lại. Tư Mã Tương Như còn đang khoác lác, nhìn thấy Hoa Đô đồng tử tỏ ra sửng sốt vô cùng:
- Hoa Vô Hà, vì sao ngươi lại tới địa bàn của ta? Chẳng lẽ ngươi muốn trộm lấy hai đóa đan hoa của ta hay sao, đan hoa của ta không để cho ngươi trộm được, ta còn có chỗ cần dùng tới nó.
Ánh mắt Hoa Đô đồng tử lộ vẻ giảo hoạt, đáp:
- Tư Mã Tương Như, sao ngươi lại tới đây, chúng ta chỉ xem, chúng ta không trộm đan hoa gì cả, thật sự không trộm...
Tư Mã Tương Như đáp:
- Rốt cục độc này có tác dụng gì, phải làm sao mới có thể khống chế?
Giọng nói kia đáp:
- Không biết, không thể nào đoán được.
Tư Mã Tương Như lại nói:
- Toàn là một lũ phế vật, cả bọn là Nguyên Anh Chân Quân, không ngờ thua cả một thiếu nữ, tu vi nàng bất quá chỉ mới Trúc Cơ.
Giọng nói kia đáp:
- Thất gia, chỗ đáng sợ nhất của loại độc này chính là, bất kể kẻ phóng độc có tu vi thế nào, y cũng có thể đánh độc kẻ có tu vi cao hơn mình gấp trăm ngàn lần.
Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện, chợt thấy phía chân trời dường như có tiếng sáo vọng tới. Âm thanh này trong trẻo vô cùng, chấn động thiên địa, dường như âm thanh trên cõi tiên.
Tiếng sáo càng ngày càng vút cao, xông tận mây xanh, dường như lúc này cả đất trời chỉ còn lại một thanh âm này.
Tiếng sáo vừa vang lên, chỉ thấy ở phía sau xuất hiện bóng người đông như kiến. Nhìn kỹ chính là vô số tu sĩ đang ngự kiếm phi hành trên không, có chừng vài ngàn người. Các tu sĩ này môn phái nào cũng có, thậm chí còn có một ít sơn tinh dã quái. Bề ngoài đám tu sĩ này ngơ ngơ ngác ngác, hung quang trong mắt toát ra đỏ rực, giống như là cương thi.
Phía trước bọn họ có một thiếu nữ dáng người thon thả uyển chuyển, tóc dài như suối, da dẻ trắng như ngọc, một thân bạch y phiêu phất, chân đạp một chiếc lông chim phi hành.
Tóc nàng để xõa, bay tán loạn giữa không trung, có cảm giác khó tả bằng lời, vừa bay vừa thổi một ống sáo xanh.
Tiếng sáo của nàng vang vọng cả đất trời, những tu sĩ Kim Đan tại đây sau khi bị kim quang thấm vào cơ thể, nghe thấy tiếng sáo của nàng bắt đầu có phản ứng.
Những tán tu có tu vi thấp kém lập tức run rẩy toàn thân, miệng sùi bọt mép, sau đó ngã lăn ra quằn quại trên mặt đất. Phản ứng này xảy ra từng mảng lớn, phàm là tu sĩ dưới Nguyên Anh đều cảm thấy thân thể mình xuất hiện điểm khác thường, vội vàng nuốt đan dược xua đi kịch độc. Có kẻ ngồi xếp bằng đả tọa, có người bắt đầu sử dụng pháp bảo tiến hành chữa trị cho mình.
Nhưng tất cả biện pháp đều không có hiệu quả gì, loại độc hoạt thể này há dễ giải trừ như vậy? Nó vốn vô ảnh vô hình, chỉ cần nơi nào có không khí là có sự tồn tại của nó. Trong phạm vi một châu, không kẻ nào may mắn thoát khỏi.
Đám tu sĩ ngã lăn ra đất đột ngột đứng lên, mắt đỏ như máu, trông giống như cương thi, không còn lý trí. Sau đó bọn họ ngự kiếm bay lên, gia nhập vào đám tu sĩ theo sau thiếu nữ kia.
Kẻ có tu vi càng thấp, biến hóa xảy ra càng nhanh. Theo thời gian trôi qua, dần dần có tu sĩ Trúc Cơ ngã xuống đất hôn mê, sau đó đứng dậy gia nhập vào đội ngũ tu sĩ theo sau thiếu nữ.
Thiếu nữ thổi sáo nhìn qua dung mạo xinh đẹp động lòng người, nhưng nhìn kỹ lại thấy chẳng khác nào du hồn nơi địa ngục, mang theo cừu hận nguyền rủa phiêu đãng giữa trời, dường như muốn ảo hóa thành một ác ma thực thể kinh khủng, sắc mặt buồn bã của nàng, thân ảnh thon thả thoáng ẩn thoáng hiện, khiến cho người ta trông thấy không rét mà run.
Vô số tu sĩ ngã xuống đất hôn mê, sau đó đứng lên biến thành cương thi gia nhập hàng ngũ phe thiếu nữ. Chỉ trong thoáng chốc, trên bình đài đã mất đi gần vạn tu sĩ.
Thiếu nữ hung hăng nhìn quanh một vòng, sau đó chỉ tay về phía sơn môn động phủ của Đan môn quát lớn:
- Lên cho ta, tiêu diệt Đan môn, nhổ cỏ tận gốc, báo thù rửa hận cho sư phụ ta!
Vừa ra lệnh một tiếng, phía sau nàng vô số tu sĩ gào lên một tiếng, mạnh ai nấy khống chế phi kiếm pháp bảo, điên cuồng phóng về phía sơn môn Đan môn.
Có chừng hơn vạn tu sĩ dường như đã mất đi lý trí, giống như cương thi. Trong mắt bọn họ chỉ có dục vọng hủy diệt, che trời phủ đất, ào ào xông về phía Đan môn.
Trong lúc độc hoạt thể bùng phát, Đan môn đã lập tức có phản ứng, nhiều tầng pháp trận lặng lẽ dâng lên, vô số pháp trận mở ra. Chỉ trong thoáng chốc, vô số đại hỏa thần lôi bắn ra, nhắm về phía đám tu sĩ đông như kiến đang ào ạt xông tới.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt, từng đám tu sĩ đang phi hành giữa không trung nổ tung rơi xuống như mưa đá. Có kẻ bị nổ tung thành sương máu, có người bị lực nổ làm gãy tay đứt chân. Nhưng dường như đám tu sĩ này bất chấp tính mạng của mình, vẫn điên cuồng xông tới, không thèm quan tâm tới bất cứ tổn thương hay tử vong gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đứt chân thì dùng tay, đứt tay thì lăn tới, bọn họ tuyệt đối không lui về phía sau, ào ào xông về phía trước, dường như tất cả đã hoàn toàn mất trí.