Tiên Ngạo
Chương 521 : Nhà cỏ Hoàng Ngưu cốc
Ngày đăng: 23:06 19/04/20
Mình tay không mà đến, một mình lang bạt, làm ra được chuyện như vậy cũng coi như không phụ một thân hảo nam nhi.
Bất kể tương lai Thiên Mục tông hưng hay vong, mình cũng đã làm hết sức, cũng coi như khoái chí một hồi. Hành trình Thiên Mục tông lần này xem như không uổng phí.
Dư Tắc Thành lặng lẽ thầm nghĩ, gia tăng cước lực, ngự kiếm phi hành.
Dọc đường hắn hỏi thăm người khác, thông qua một cửa ải địa vực khác trở về Thiên Nam, sau đó bay thẳng về phía Bắc, trở về Hiên Viên kiếm phái.
Dọc trên đường đi, Dư Tắc Thành thường xuyên gặp không ít người tu tiên vẫy tay chào hỏi, cảm tạ không ngừng. Tai họa xảy ra trong đại hội thưởng hoa ở Đan môn, ngoại trừ ôn Mạn, thanh danh Dư Tắc Thành cũng lan xa, được người người khen ngợi.
Bất quá những chuyện này không có ý nghĩa với Dư Tắc Thành, hiện tại hắn chỉ có một mục đích, về nhà. trở về Hiên Viên kiếm phái.
Lúc thì Dư Tắc Thành ngồi phi xa, lúc thì ngự kiếm phi hành, ngày đêm kiên trì không ngừng lại chút nào. Rốt cục sau hơn một tháng, Dư Tắc Thành đã trở về Hiên Viên kiếm phái. Từ xa nhìn thấy Gò Hiên Viên, Dư Tắc Thành không khỏi kích động trong lòng, bồi hồi cảm thán.
ở Hiên Viên kiếm phái, hết thảy vẫn như trước. Trên Cơ Thủy hà thuyền tới thuyền lui, đệ tử ngoại môn đang đánh cá rèn luyện ở nơi này, không ngừng rèn luyện bản thân.
Nhìn hết thảy cảnh vật quen thuộc này, trong lòng Dư Tắc Thành cảm động không thôi.
Mỗi lần về Hiên Viên kiếm phái, hắn đều có cảm giác như mình về tới nhà. Tâm Kiếm Thiền tông gì đó, không còn ý nghĩa so với cảnh sắc trước mặt mình, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hề sinh lòng nghĩ khác.
Sau khi bay vào động phủ Hiên Viên, Dư Tắc Thành cũng không về Thiên Đạo phong trước, mà bay thẳng tới Hiên Viên kiếm phong. Là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, Dư Tắc Thành phải dành thời gian báo cáo những gì mình tai nghe mắt thấy trong hành trình Sở Tây vừa rồi, để trong môn sớm có an bài.
Vì thế trên Hiên Viên kiếm phong, Dư Tắc Thành kể lại một phần tao ngộ của mình trong chuyến hành trình Sở Tây. Dị tộc nổi loạn, biến cố Thiên Trụ sơn tranh đấu ở Đan môn, Tư Mã Tương Như...
Dư Tắc Thành tỉnh lại, khẽ mỉm cười, đây quả thật là một chỗ ở thần kỳ, là bảo địa do tổ sư gia lưu lại. Nếu ngồi ở động phủ trước kia của mình, bế quan lần này cần phải mất ba năm mới có thể xuất quan.
Lần này đã tiết kiệm được thời gian hai năm rưỡi, thời gian này có thể giúp mình luyện kiếm, học pháp, ngộ đạo, Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu hài lòng.
Lần này tỉnh lại, lập tức ngoài cửa đã có hơn hai mươi phi kiếm truyền thư chờ sẵn, chính là phi kiếm truyền thư của những hảo hữu năm xưa. Đám tu sĩ đồng kỳ với Dạ Hàn Nhất Trúc đều đã Kết Đan xuất quan, bọn họ phát ra phi kiếm truyền thư báo tin cho Dư Tắc Thành.
Đám hảo hữu kia là quen biết khi Dư Tắc Thành luyện kiếm ở Xu Lăng lĩnh, bất quá xem ra có ít nhất nửa số bằng hữu không thể kết thành Kim Đan, có khả năng đã chết trong Thiên Đạo Nhất Tuyến Thiên.
Ngoại trừ phi kiếm truyền thư của những bằng hữu này ân cần thăm hỏi, còn có một phong thư báo tin vào sáu tháng sau, chính là ngày đại lễ Trung Hưng Tổ Sư, tổ chức lễ mừng toàn môn phái, thông tri cho đệ tử tới tham gia thí luyện.
Dư Tắc Thành thấy vậy mỉm cười, năm xưa mình cũng nhờ là đệ nhất thí luyện Trúc Cơ mà được học pháp ba ngày trong Tổ sư đường, từ đó mới có được vinh quang như ngày hôm nay. Lễ mừng lần này đương nhiên mình phải tham gia, hơn nữa còn phải tỏ ra xuất sắc.
Kế hoạch đã định. Dư Tắc Thành bắt đầu tiềm tu. Dường như lần đại lễ này có quy mô rất lớn, thỉnh thoảng có đệ tử Hiên Viên kiếm phái ngự kiếm trở về.
Trong quãng thời gian này, Dư Tắc Thành thỉnh thoảng tu luyện trong nhà cỏ, hoặc chậm bước ra ngoài, tiến vào con đường ruột dê hai bên đầy trúc, dẫn đến đầm nước.
Mỗi lần đến đây, từ rất xa Dư Tắc Thành đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, giống như tiếng ngọc thạch chạm vào nhau trong trẻo vô cùng, khiến cho người ta có cảm giác thanh tịnh tự nhiên.
Đường trên núi đã sớm được Dạ Hàn Nhất Trúc mở ra đường nhỏ, Dư Tắc Thành theo đó chậm rãi tiến vào đầm. Thác nước nho nhỏ cao một trượng khiến cho khu vực đầm mát mẻ vô cùng. Nước trong xanh, tùng thanh nhã, cả đầm đắm chìm trong trạng thái u tĩnh vô cùng.
Mỗi lần Dư Tắc Thành tới đây, hắn đều tới ngồi trên đài đá, tĩnh dưỡng một phen, hưởng thụ cảm giác buông thả tự do tự tại. Nhìn cá bơi dưới đầm, nhìn bóng mình in dưới nước, nhìn ánh tà dương chiếu rọi, vách đá dựng đứng, cây xanh trên quấn đầy dây leo, rũ xuống lay động theo gió, dần dần Dư Tắc Thành có chút sở ngộ.