Tiên Ngạo
Chương 525 : Trận chiến Đan Hà sơn
Ngày đăng: 23:06 19/04/20
Lão bất tử hỏi:
- Còn Huyết Hà phái thì sao, vì sao không có ở nơi này?
Lão đông tây đáp:
- Hôm qua Xích Hải đột ngột dẫn theo tất cả đệ tử rời đi, trở về Huyết Hà phái.
Lão bất tử nói:
- Đáng tiếc không thể giữ lão khốn này lại. Còn lại là ai?
Lão đông tây đáp:
- Lão đánh chết Đông Lai Thần Quân của Tử Khí Đông Lai tông, ta đánh chết Vô Bệnh Thần Quân của Thất Thương tông. Xích Hải đã rời khỏi, nơi này còn lại Thiên Tàn Lão Tổ của Bát Tàn môn, Bạch Ly Thần Quân của Tử Phủ Nhất Khí tông. Ma Ảnh tông, Vạn Tướng tông, Xuất Khiếu tông không có Chân Nhất Thần Quân. Xong trận chiến này, chỉ còn lại Địa Khuyết của Bát Tàn môn.
Lão bất tử nói:
- Thiên Lôi lôi kiếp đã giáng xuống, dẫn dụ đã đủ, Đan Hà sơn cũng đã bày ra Liên Thiên Tiếp Địa trận, hai ta có thể dốc hết toàn lực đánh một trận, không còn sợ kiếp lôi gì nữa.
Trong lúc hai lão nói chuyện, thần cưu đã bay tới hư không trong Thanh Minh ngay trên Đan Hà sơn. Thật ra bên ngoài Đan Hà sơn phòng thủ vô cùng nghiêm mật, bởi vì Hiên Viên kiếm phái sở trường tập kích tầm xa thông qua Thanh Minh, cho nên trong Thanh Minh có một tên Nguyên Anh Chân Quân điều khiển phi xa giám thị. Chỉ cần tới gần khoảng không Thanh Minh trên Đan Hà sơn trong phạm vi năm ngàn dặm, sẽ bị địch nhân phát hiện.
Nhưng thần cưu đã xuất hiện trong tầm mắt đối phương, bọn chúng dường như không nhìn thấy. Thậm chí thần cưu còn bay ngang trước mặt tên Nguyên Anh Chân Quân kia, y còn xoay người sang nơi khác.
Dư Tắc Thành phát hiện tên này là Nguyên Anh Chân Quân của Xuất Khiếu tông, y gặp thần cưu nhưng không hề phát ra cảnh báo. Hơn nữa đệ tử Xuất Khiếu tông đi theo y ai nấy đều mang theo huy chương, lập tức trong tầm nhìn của thần cưu, bọn họ đã trở thành minh hữu.
Thì ra là như vậy, không ngờ Xuất Khiếu tông lại là nội gián của Hiên Viên kiếm phái, chẳng trách thần cưu này bay thẳng tới Đan Hà sơn mà không cần điều tra trước.
Nháy mắt thần cưu hạ xuống, ra khỏi Thanh Minh, từ trên không hạ xuống, xông về phía Đan Hà sơn. Từ trên Thanh Minh nhìn xuống. Dạ Hàn nhỏ như một hạt cát, sau đó càng ngày càng lớn.
Đan Hà sơn ngay dưới chân bọn Dư Tắc Thành, thần cưu này bay với tốc độ quá nhanh, bên tai có thể nghe thấy tiếng phá không.
Chỉ nghe chưởng môn Thạch Cơ kêu lớn:
- Lôi, ném!
Dư Tắc Thành nhanh chóng lấy ra bốn viên âm lôi phần mình ra, còn có Tử Mẫu Liên Châu Cảm ứng Lôi, Ngũ Hỏa Thần Lôi, Lưu Vân Hóa Hình Kiếp Lôi, Cửu Âm Ma Lôi của riêng mình.
Số hai mươi khó có thể công kích, số mười một bị thương, trốn không xa được, chỉ có số mười bảy này sắp sửa chạy thoát, phải truy sát y ngay tức khắc. Bằng không để y chạy thoát ra bên ngoài, tuy rằng vẫn còn hai bộ khác phụ trách truy sát, nhưng nếu chẳng may để y chạy thoát, sau này một mình gặp lại y ở địa phương khác thì sao? Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tên này đã khiếp đảm trong lòng, phải thừa cơ giết chết y luôn.
Cho nên Dư Tắc Thành điều khiển kiếm quang, dẫn dắt thủ hạ bay về phía tên Nguyên Anh Chân Quân kia. Tên này đang chạy trốn dưới lòng đất, tốc độ cũng không nhanh lắm, bởi vì y không chạy trốn một mình. Y còn dẫn theo bảy môn hạ đệ tử, có Kim Đan, có Trúc Cơ, cùng nhau chạy trốn, cho nên mới chậm như vậy, bằng không y đã chạy ra ngoài từ sớm.
Dư Tắc Thành nhanh chóng định vị, nhưng đối phương đang độn thổ, mình làm cách nào bức y chui lên mặt đất đây? Ý nghĩ này vừa này ra, lập tức trong thần thức Dư Tắc Thành đã có đáp án. Trong số ba mươi sáu người mà hắn dẫn dắt, có bảy người có được pháp thuật có thể giải quyết vấn đề này, bảy loại pháp thuật kia cũng lập tức hiện ra trong thần thức Dư Tắc Thành.
Chuyện này tương đương với một mình Dư Tắc Thành khống chế thân thể của ba mươi sáu người, có cảm giác vô cùng mạnh mẽ. Dư Tắc Thành lập tức lựa chọn trong đó, phản ứng sau khi đối phương bị trục xuất lên mặt đất, nên sử dụng kiếm pháp gì, công kích ở nơi nào, làm thế nào lợi dụng khuyết điểm đối phương... Chỉ trong mười mấy lần hô hấp, một bộ sách lược công kích trọn vẹn đầy đủ đã hình thành trong đầu Dư Tắc Thành. Chuyện này cũng giống như kết quả thảo luận của suy nghĩ ba mươi sáu người trong cùng lúc.
Thình lình Dư Tắc Thành hiểu ra đây mới là điểm mạnh nhất của kiếm cưu. Chỗ đáng sợ chân chính của kiếm cưu không phải là lực công kích, cũng không phải tốc độ di chuyển, mà là năng lực tính toán siêu cấp. Cũng giống như Lĩnh Vực Liệu Địch Chi Tiền, nhưng đây là ba mươi sáu người tính kế đối phó một người, chỉ có thắng mà không có bại.
Dư Tắc Thành cấp tốc xác định chiến thuật, kiếm cưu bay vọt lên không, sau đó lặng lẽ hạ xuống, dán sát mặt đất phi hành, chuẩn bị hành động. Bất chợt một đạo kiếm quang Hỗn Độn phóng xuất, đâm thẳng xuống đất.
Đạo kiếm quang này được chọn ra trong bảy loại kiếm thuật công kích lý tưởng nhất, chính là một môn kiếm pháp mà Vương Thư Nguyên rành rẽ, Hỗn Độn Thiên Địa Hỗn Nguyên kiếm. Kiếm pháp này hùng mạnh vô cùng, nhưng mỗi lần công kích phải hao phí một thanh phi kiếm, hơi giống như Xạ Nhan kiếm của Dư Tắc Thành, hơn nữa kiếm pháp này lại không còn tồn tại trong Hiên Viên kiếm phái.
Một kiếm này hoàn toàn mượn lực của Vương Thư Nguyên phóng xuất, lập tức một đạo kiếm quang đâm thẳng xuống đất. Dư Tắc Thành đã hy sinh một thanh Kiếm Ngưng Lão của mình, chỉ cần đánh chết Nguyên Anh Chân Quân, hy sinh một thanh phi kiếm có đáng gì.
Đạo kiếm quang kia hóa thành hình dáng Hỗn Độn. lặng lẽ tiềm nhập vào lòng đất, đâm xuống phía dưới, vô hình vô ảnh. Đột ngột nó nổ tung bên cạnh tên Nguyên Anh Chân Quân kia, đã đâm trúng các đệ tử mà y đang bảo vệ.
Một kiếm này đâm ra, trong đám đệ tử kia ngoại trừ một tên là Kim Đan Chân Nhân, còn lại toàn là đệ tử Trúc Cơ, bọn chúng hết sức tin tưởng sư phụ của mình, cho nên không kịp phòng ngự. Vừa bị Hỗn Độn Hỗn Nguyên kiếm đâm trúng, lập tức thanh Ngưng Lão Kiếm đã rèn luyện bao năm trong thế giới lửa của Dư Tắc Thành nổ tung, hóa thành lực Hỗn Độn vô cùng đáng sợ, đánh tan lực bảo vệ của Nguyên Anh Chân Quân, giết chết tất cả bảy tên.
Dưới lòng đất vang lên tiếng nổ, một bóng người vọt lên trên quát lớn:
- Là ai giết môn nhân đệ tử ta, để mạng lại đây!
Tên Nguyên Anh Chân Quân này chạy trốn còn mang theo môn nhân, ắt là vị sư phụ vô cùng thương yêu đệ tử. Một kiếm do Dư Tắc Thành xuất ra, mục tiêu chân chính không phải y, mà là các đệ tử hậu bối bên cạnh y.
Một kiếm đánh ra trúng phải các môn nhân đệ tử của y, y chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử vô cùng yêu thương của mình bị kiếm khí Hỗn Độn hóa khí, tiêu tan trong vô hình, không thể cứu sống được người nào cả. Chuyện này đã khiến lửa giận trong lòng y bốc lên cao ngùn ngụt, không còn ý nghĩ chạy trốn trong đầu, nhất quyết phải báo thù rửa hận, cho nên mới xông lên mặt đất.
Sau khi lên trên mặt đất, y theo thói quen nhìn lên không, nhưng trên không không thấy kẻ thù, lúc này y mới chú ý tới một kiếm cưu đang dán sát mặt đất bay tới.
Trong nháy mắt tên Nguyên Anh Chân Quân kia chợt phát hiện ra mình đã giận dữ tới cực hạn, hận không thể làm cho trời sập đất nứt, hận không thể bóp chết tất cả kẻ thù, hận không thể... vô số cái hận không thể xuất hiện trong đầu y, ngàn năm qua chưa bao giờ y rơi vào tình trạng thù hận quá mức như vậy, đã có chuyện gì?
Là do Kiếm Tâm Tuệ, Loạn Thần Phá Tính Trảm Tâm kiếm. Thần thức của ba mươi sáu người nương theo giây phút đau lòng của y mà xâm nhập, khiến cho trong đầu y sinh ra muôn ngàn ý niệm trong chớp mắt, nhất thời hoảng hốt.
Chỉ trong khoảnh khắc y đang hoảng hốt. Dư Tắc Thành đã thi pháp hoàn thành, giương cánh bay vút lên trời. Toàn thân thần cưu chợt lóe bạch quang, hóa thành một đạo hào quang phóng lên cao, nháy mắt bay xuyên qua thân thể tên Nguyên Anh Chân Quân kia. Đạo hào quang này bay tới sau lưng tên Nguyên Anh Chân Quân trăm trượng mới khôi phục lại hình dáng thần cưu.