Tiên Ngạo

Chương 529 : Kiếp lôi bạo phát

Ngày đăng: 23:06 19/04/20


Lúc này thần cưu xông tới, nhảy vào trong đại trận. Phương thức chỉ huy tác chiến của Hán Nghiễm Chân Quân khác với chưởng môn Thạch Cơ. Mỗi một động tác, chiến thuật của chưởng môn Thạch Cơ đều khiến cho mọi người biết được rõ ràng, đường đường chính chính, mở ra quyền chỉ huy của mình, lại thêm chưởng môn Thạch Cơ rất thích dùng kiếm thuật phá địch.



Mà Hán Nghiễm Chân Quân lại bất chấp cảm giác của mọi người, lấy mình làm chủ. Lão lấy ra một món pháp bảo, là một chiếc gương đồng hình vuông nho nhỏ, hấp thu chân nguyên của mọi người để điều khiển pháp bảo này. Hán Nghiễm Chân Quân chiếu vào đại trận đã bị hư hại kia một cái, gương đồng lập tức phát ra hào quang vô tận, tất cả pháp trận bị hào quang này chiếu vào lập tức tan rã như tuyết lở.



Lập tức vô số đệ tử Hiên Viên hiểu biết thầm kêu lên một tiếng:



- Hạo Thiên Kính!



Dưới thần uy của Hạo Thiên Kính, thần cưu nhảy vào bên trong sơn môn Bát Tàn môn, lập tức chín tòa động phủ lơ lửng xuất hiện trước mắt mọi người.



Thần cưu bay thẳng tới chỗ ngọn chủ phong ở trung tâm. Lúc này trên ngọn chủ phong có hơn ngàn bóng người bay lên, bọn chúng cũng bay về phía thần cưu.



Một người dẫn đầu bọn chúng khí thế cao ngất, hăng hái xông về phía thần cưu. Người này ắt là Nguyên Anh Chân Quân, phát ra uy áp mênh mông hóa thành một đạo lưu quang, đối mặt thần cưu không hề có ý lùi bước.



Chỉ trong thoáng chốc, hai bên đã va chạm vào nhau, tên Nguyên Anh Chân Quân kia lập tức tan xương nát thịt, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp chạy trốn, chết vô cùng thê thảm.



Quả thật là không biết lượng sức, tên này có lẽ điên rồi, tới đây chịu chết... đây là cảm giác của mọi người.



Bất quá rất nhanh cảm giác này liền biến mất, bởi vì tên này vừa chết, trên người y văng ra huyết ô vô tận, nháy mắt phun trúng thần cưu. Huyết ô này có tác dụng dị thường, lập tức dung nhập vào thần cưu, nháy mắt trên thân thể tất cả mọi người đều nhiễm một chút huyết ô.



Pháp thuật của một Nguyên Anh Chân Quân hy sinh bản thân mình không thể coi thường. Mọi người còn chưa kịp có phản ứng gì, đã thấy một tên Nguyên Anh Chân Quân khác xuất hiện, đứng trên một tế đàn, dáng vẻ giống như đúc tên Nguyên Anh Chân Quân vừa chết đi, bất quá một tên mù mắt trái, một tên mù mắt phải.



Tế đàn này cao ba trượng, rộng ba trượng, có hình vuông, đứng giữa không trung, làm bằng bạch ngọc, mặt trên có rất nhiều phù văn màu máu. Trước sau tế đàn có ba mươi sáu đống thịt cao bằng đầu người, nếu nhìn kỹ có thể thấy đó toàn là cơ quan của người sống vừa mới cắt ra, xếp thành từng đống. Hai bên mỗi đống như vậy cắm hai lá tinh kỳ bay phấp phới.



Tên Nguyên Anh Chân Quân kia đứng trên tế đàn giơ tay vỗ ngực, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu này tự động hóa thành một thanh huyết đao, sau đó y đưa hai tay ra quát:



- Chặt tay!



Đao kia chém xuống, hai tay y lập tức đứt lìa chỗ cổ tay. Dư Tắc Thành chợt cảm thấy hai tay mình đau nhói, hét thảm một tiếng, tất cả các đệ tử Hiên Viên đều cảm ứng được nỗi đau đứt tay này, giống như hai tay của mọi người vừa bị chặt đứt, đau nhức vô cùng.



Người nọ lại quát:



- Chặt chân!



Lập tức thanh huyết đao kia chặt đứt hai chân y. Cơn đau do mất đi hai chân truyền theo huyết ô do huynh đệ song sinh của y tự bạo khi nãy bắn lên thần cưu, truyền khắp các đệ tử Hiên Viên. Thần cưu trên không lập tức lảo đảo không ngừng, có dấu hiệu muốn phân rã.
Chưởng môn Thạch Cơ lại nói:



- Hiên Viên kiếm phái chúng ta không sợ gì cả, năm xưa tổ sư gia Trung Hưng Tổ Sư từng giết chết Tiên Nhân Tu La, tổ sư làm được, chúng ta cũng làm được. Lên, chúng ta cùng nỗ lực đánh một trận, tái tạo huy hoàng giết chết Tiên Nhân hạ giới năm xưa của tổ sư gia!



Lập tức Hiên Viên Quỳ Ngưu Đoạt Hồn cổ được vị Nguyên Anh Chân Quân kia liều chết thúc vang, tuy rằng giọng chưởng môn Thạch Cơ còn yếu ớt, nhưng ẩn chứa lực lượng vô tận, quát lớn:



- Đệ tử Hiên Viên ở đâu, kiếm các ngươi có còn không?



Lập tức vô số thanh âm đáp lại:



- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, dù kiếm không còn, lòng này còn!



Chưởng môn Thạch Cơ bắt đầu hát Hiên Viên chiến ca, ca từ giàu nhịp điệu, hưng phấn hùng hồn, thê lương bi tráng, toát ra khí tức Hồng Hoang thời viễn cổ, chẳng khác tiên âm.



Trong tiếng ca này, Dư Tắc Thành cảm thấy máu trong người mình sôi lên sùng sục, cũng hòa chung tiếng hát với mọi người. Tiếng hát của vô số người vang lên cùng lúc, thanh âm chấn động thiên địa, chiến ý bừng bừng, hào khí chém giết Tiên Nhân kích động trào dâng trong lòng tất cả.



Chiến thôi, cho dù là Tiên Nhân cũng phải chém lão chết dưới kiếm. Ngàn người cùng một niệm, vạn niệm hợp lại, đột ngột thần cưu biến hóa, biến hóa này khiến cho từ chưởng môn Thạch Cơ cho đến mỗi một đệ tử Hiên Viên tạo thành thần cưu không thể nào tin được.



Lúc này thần cưu không còn nằm trong khống chế của mọi người nữa, tiên quang, tiên âm, tiên hoa trên trời có một nửa bị kiếm cưu hấp thu, hóa thành vô số quang hoa dung nhập vào thân thần cưu.



Sau khi thần cưu hấp thu hết thảy tiên khí này, trên thần cưu tự động xuất hiện sáu pháp trận. Những pháp trận này có hình dáng khác nhau, bắt đầu từ một điểm Hỗn Độn hóa thành Âm Dương nhị khí, sau đó là hình Tứ Tượng, lại hóa thành trận pháp Bát Quái, cuối cùng hóa thành pháp trận lập thể vô tận.



Đầu cưu một trận, là Kiếm Tâm Tuệ. Trảo cưu một trận, là Kiếm Ngưng Lão. Cánh cưu một trận, là Kiếm Phi Dực, lông cưu một trận, là Kiếm Tinh Vũ. Tim cưu một trận, là Kiếm Tiêu Diêu, thân cưu một trận, là Kiếm Quang Ngục.



Sáu trận biến hóa, dung hợp lại làm một, sau đó trên trời cũng giáng xuống một đạo tiên quang trúng vào thân thần cưu. Lập tức nguyên khí ngưng kết trên thần cưu do ngàn đệ tử Hiên Viên hóa thành, nguyên khí này ngưng kết thành một hình người. Đó là một văn sĩ trung niên khí độ bất phàm, thân vận cổ trang, người này toát ra linh khí sung mãn, đại lượng hào sảng. Nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy văn sĩ trung niên này giống như đúc bức tượng bằng bạch ngọc đặt ở Thiên Pháp các, trên tầng một ngoại môn Hiên Viên kiếm phái.



Người này chính là Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương của Hiên Viên kiếm phái, ông phá không vượt giới từ Tiên Giới cho phân thân của mình giáng xuống trần gian.



Dư Tắc Thành và tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái lúc này chìm vào trong một trạng thái ly kỳ, ai nấy tâm thần hoảng hốt. Nhưng tất cả mọi người có thể thấy được hình ảnh phân thân của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, ai nấy cảm thấy sùng bái không gì sánh nổi. Đây là Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, tổ sư gia không bỏ mặc đệ tử, vào thời khắc sinh tử tồn vong, không ngờ ông đã cho phân thân hạ giới cứu giúp mọi người, tâm trạng ai nấy trở nên kích động muôn phần.



Sau khi Vương Âm Dương hiện thân vẫn đứng yên bất động, đột nhiên tất cả đệ tử Hiên Viên cảm thấy chấn động toàn thân, dường như có thứ gì đó trong thân thể mình bị hấp thu, tụ tập vào người tổ sư gia đang đứng trên thần cưu. Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành phát hiện ra Huyết Yểm Chi Tâm, Vĩnh Hằng Chi Lô, Vô Song Kiếm cốt, bảy tiên nhãn trên người mình tất cả cùng chấn động. Dường như thứ nào cũng phân ra một tia nguyên khí, tụ tập vào phân thân tổ sư gia.



Phàm là đệ tử Hiên Viên có được tiên cốt Tuệ Căn đều có cảm giác giống như Dư Tắc Thành. Sau khi nguyên khí tụ tập chấm dứt, đột ngột Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương mở bừng mắt, tức thì trời đất dường như ngừng lại, vạn vật ngưng kết, Thời Không nghịch chuyển.