Tiên Ngạo

Chương 541 : Tiên lộ gập ghềnh

Ngày đăng: 23:06 19/04/20


Trận chiến này có thể nói Dư Tắc Thành đã hao hết tâm cơ, dốc hết bản lãnh mà mình có. Bất quá thành tích gặt hái được rất đáng tự hào, ngộ được lực Tinh Thần, đánh chết mười một tên Kim Đan Chân Nhân. Lại còn giết chết Nạp Lan Tài Tử năm xưa mình chỉ có thể ngưỡng mộ, thậm chí phải dùng linh thạch mua lấy tính mạng.



Thử kiếm hôm nay coi như kết thúc, chỉ cần giết nốt Đoạt Mộng Tiên Tử, vậy coi như vạn sự cát tường. Chuyện lần này thật ra là do trời xui đất khiến, mình tu luyện Thấu Không Đại Thần Niệm thuật trong sơn cốc khiến cho chậm trễ thời gian, bọn chúng phục kích mình chờ hoài không thấy, cho rằng mình không tới mới rút lui lại, vô tình gặp phải mình, mới xảy ra đại chiến.



Nếu lần này mình không lãnh ngộ được Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, e rằng đã chịu thiệt trong tay Nạp Lan Tài Tử, dù không chết cũng phải mất nửa mạng. Xem ra không thể coi thường quần hùng thiên hạ, ai ai cũng có tuyệt chiêu của riêng mình, về sau nhất định phải cẩn thận. Đừng tưởng rằng kiếm thuật của mình đại thành, vậy sẽ thiên hạ vô địch.



Đoạt Mộng Tiên Tử chắc chắn là đệ tử Vô Hình Ám Ma tông, ả cũng biết bí mật mình cũng là đệ tử Vô Hình Ám Ma tông. Bất quá chuyện này không thành vấn đề, cho dù mình giết chết ả, ả cũng sẽ tuyệt đối không tiết lộ thân phận đệ tử Vô Hình Ám Ma tông của mình trước khi chết. Vô Hình Ám Ma tông đã phát triển vạn năm qua, nếu ngay cả chuyện giữ bí mật nho nhỏ ấy mà không xong, đã diệt vong từ sớm, cửa Hắc Ám cũng không thể yên ổn như vậy được.



Nếu đệ tử Vô Hình Ám Ma tông ở các đại môn phái bị kẻ địch giết chết, chưa từng có ai báo thù giùm. Chỉ có tiết lộ thân phận đệ tử Vô Hình Ám Ma tông, vì vậy mà chết, Vô Hình Ám Ma tông mới báo thù.



Giữa đệ tử Vô Hình Ám Ma tông với nhau, thật ra chuyện giữ bí mật cũng không quan trọng. Cho dù đối phương biết được thân phận của mình, muốn dùng ngoại lực hại chết mình, lúc ấy cửa Hắc Ám ẩn trong cơ thể y sẽ tự động kích hoạt cấm chế, lặng lẽ tiêu trừ ý nghĩ này của y. Thậm chí trong trường hợp nghiêm trọng, còn có thể hoàn toàn tiêu diệt y.



Cho nên những Kim Đan Chân Nhân mà Đoạt Mộng Tiên Tử mang tới chẳng qua chỉ là thủ hạ, đồng minh của ả, nhưng Đoạt Mộng Tiên Tử nhất định phải giết chết, bằng không ắt xảy ra hậu hoạn vô cùng.



Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ đối sách, bất chợt Lưỡng Tâm ngọc có phản ứng, truyền ra dao động kịch liệt. Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, chẳng lẽ Đoạt Mộng Tiên Tử muốn trả thù mình, bèn đi tìm muội muội gây phiền phức?



Dư Tắc Thành lấy Lưỡng Tâm ngọc ra, xem chữ viết trên đó. Lần này chữ viết xuất hiện rất nhanh, xem ra muội muội đã tới gần nơi này, chỉ thấy trên đó viết: "Đại ca, Đoạt Mộng Tiên Tử đã bị dọa cho hồn phi phách tán, hoàn toàn đầu hàng, bằng lòng làm nô tỳ cho muội. Muội đã hạ chú lên người ả, khi nào Đại ca giải quyết xong, hãy tới Thương Lãng sơn gặp mặt."



Dư Tắc Thành thấy vậy sửng sốt, ra ngoài dự liệu của mình, không ngờ Đoạt Mộng Tiên Tử lại đi đầu hàng muội muội, để có thể bảo toàn tính mạng mình. Tuy rằng chuyện này hết sức bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý.



Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay về phía Thương Lãng sơn. Dọc đường đi hắn rất muốn tìm kiếm người tu tiên, lúc này hắn mới hiểu tâm trạng của Dạ Hàn và Nhất Trúc trên đường tới Hiên Viên kiếm phái, sau khi chống lại hồng thủy.



Trong trận chiến đuổi giết Nạp Lan Tài Tử này, Dư Tắc Thành sử dụng Linh Cưu Dẫn Sinh quyết hao hết chân nguyên, đã vượt qua phạm vi sử dụng lực lượng tương lai, cho nên hiện tại hắn rất cần giết chết người tu tiên, hấp thu bản nguyên bổ sung cho mình.



Bay được ba trăm dặm, gặp được một đầm nước giữa dãy núi, trong đầm có yêu. Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm đáp xuống bên bờ đầm, dùng Kiếm Ngã thuật cảm ứng, phát hiện trên bờ đầm đầy đòn gánh, liềm, bồ cào... gãy nát. Thì ra dân chúng phàm nhân lạc bước tới đây uống nước, đều bị yêu ma trong đầm ăn thịt.



Dư Tắc Thành quát lớn:



- Yêu ma trong đầm kia, các ngươi dám ăn thịt phàm nhân, ta phải thay trời hành đạo!



Dứt lời vung kiếm quang chém xuống đầm, bắt đầu tìm kiếm yêu ma thi triển Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, đoạt lấy bản nguyên của chúng. Kiếm quang Dư Tắc Thành chém ngang bổ dọc, lập tức đánh chết ba con Ngạc Ngư Tinh (cá sấu), một con Oa Lý Ngư Tinh (cá chép). Còn một con Miết Tinh (ba ba) cuối cùng khóc kể:



- Tiên Nhân chậm đã, từ trước tới nay ta chưa từng ăn thịt người, xin Tiên Nhân rủ lòng từ bi, thương cho ta tu đạo vô cùng vất vả...



Dư Tắc Thành cảm ứng một chút, sau đó mới nói:
Chẳng lẽ mình muốn giết hài tử này thật sao, chẳng lẽ mình đã phát cuồng tới mức này? Mình làm sao vậy, giết cái gì, vì sao muốn giết, mê muội rồi! Mình đã mê muội, trong vô tình... không, trong khi đuổi giết Nạp Lan Tài Tử, trong khi phi hành liên tục, đã mê muội trong lực lượng tương lai, thì ra mình đã lâm vào họa mê muội...



Khoảnh khắc nhìn đến hài tử kia, nhìn thấy ánh mắt ngây thơ thuần khiết của nó, Dư Tắc Thành tự hỏi lòng mình, lập tức tâm thần thanh tĩnh lại. Nếu vừa rồi mình đuổi kịp Nguyên Anh Chân Quân kia... Nháy mắt toàn thân Dư Tắc Thành toát mồ hỏi lạnh, đúng là mê muội, trong lúc không hay không biết lập tức đại họa sẽ giáng xuống đầu.



Dư Tắc Thành bèn nói:



- Thật là có lỗi, ta đã nhận lầm người... Vị tiểu bằng hữu này thật là dễ mến...



Dứt lời bèn chuyển hóa kiếm quang, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương bay đi xa tít. Dư Tắc Thành vừa bay vừa tiếp tục tự vấn tâm mình, dần dần hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn buông tiếng thở dài, tiên lộ quả nhiên gập ghềnh hiểm trở, ẩn giấu vô số cạm bẫy. Lớp người tu tiên ta quả thật vất vả vô cùng, bất quá càng gian nan, càng phải cố gắng vượt qua, kiên trì tới cùng, tuyệt đối không thể để lâm vào họa mê muội.



Dư Tắc Thành bình tâm tĩnh khí, khôi phục tỉnh táo, ngự kiếm phi hành trở về Hiên Viên kiếm phái.



Hắn nhắm chuẩn phương hướng, gia tăng tốc độ, mười tám thanh Kiếm Phi Dực xuất hiện, toàn thân hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Hiên Viên kiếm phái.



Sau khi thoát khỏi họa mê muội, Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành có cảm giác hết sức kỳ quái, dường như có trục trặc gì đó. Nhất định đã xuất hiện vấn đề ở chỗ nào rồi, bằng không quyết sẽ không có cảm giác thế này.



Trong khi mê muội, Dư Tắc Thành không để ý tới cảm giác khác thường này, hiện tại đã tỉnh táo, hắn bắt đầu chú ý. Dư Tắc Thành cẩn thận kiểm tra một lượt, lúc này mới phát hiện ra một vấn đề đáng sợ. Tất cả phi kiếm trên người mình, ngoại trừ bảy thanh mẫu kiếm ra, đều đã hoàn toàn rạn nứt, gần như muốn vỡ.



Nhìn bề ngoài hình như không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần gặp một trận chiến nữa, chắc chắn những thanh phi kiếm này sẽ vỡ nát. Nếu mình giao thủ cùng Nguyên Anh Chân Quân kia... Có lẽ chỉ qua vài chiêu, phi kiếm của mình sẽ vỡ tan tành.



Dư Tắc Thành vui mừng khôn xiết, mẫu kiếm quả nhiên tốt thật. Chỉ cần mình không chết, bảy thanh mẫu kiếm này sẽ không bị vỡ, còn có thể tiến giai.



Đúng rồi, phải chăng nên tiến giai cho chúng, Dư Tắc Thành nhìn bảy thanh mẫu kiếm của mình. Hai thanh mẫu kiếm Kiếm Phi Dực của mình vốn trước kia là Thiên Tân kiếm, đúng là chúng vẫn một mực duy trì mình, giúp cho mình tiếp tục bay lượn phi hành.



Chậm đã... hiện tại mình đã có tu vi Kim Đan, có được lực Kiếm Cưu, lực Tinh Thần, phải chăng nên thử nghiệm một chút, điều khiển thử phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa kia xem sao.



Đó là phi kiếm cửu giai, Sát Na Quang Hoa... Lúc trước mình sử dụng nó hủy diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, dùng nó giết chết vô số cường địch. Bất kể là địch nhân thế nào, chỉ cần một kiếm là tan tác, vô cùng thích thú, cho nên lần ấy trong động phủ Tiên Tần, mình dứt khoát bỏ qua tất cả bí pháp, chỉ để mang nó theo mình.



Sau mới chứng minh quyết định của mình là vô cùng chính xác, nhờ có nó, mình mới có thể sống tới bây giờ. Nếu lúc trước chọn thần công bí pháp nào khác, mình đã bị Thủy Tiệm Sinh đánh chết lúc ở ven bờ hồ Tây Lĩnh.



Không biết mình có thể sử dụng nó được chưa. Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, một tiếng kiếm ngâm trong trẻo vang lên. Một điểm sáng hiện ra trong cơ thể Dư Tắc Thành, phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa xuất hiện, nháy mắt cùng Dư Tắc Thành Thân Kiếm hợp Nhất, hóa thành một đạo hào quang bay lượn giữa không trung.



Kiếm quang chợt lóe, dường như thời gian tạm ngừng, Dư Tắc Thành hóa thành một luồng sáng, ngàn dặm bay qua chỉ trong chớp mắt.