Tiên Ngạo
Chương 598 : Âm dương nghịch chuyển
Ngày đăng: 23:07 19/04/20
Dư Tắc Thành bắt đầu thu vét điên cuồng, chọn lựa thu thập, sau thấy chậm chạp, hắn bèn dùng thế giới Bàn cổ hấp thu tất cả những thứ có ở nơi này. Ngay cả đất hắn cũng đào sâu bảy thước, sau đó mới tiến hành phân loại chọn lọc.
Kim loại kỳ dị do thiết thụ hóa thành có tới mười ba loại, mỗi loại có tới mười vạn cân, trứng điểu yêu còn nguyên vẹn có ba ngàn trứng, trứng các loại cổ trùng có mười một loại, tổng cộng ba vạn trứng, ba ngàn cân thần thổ. Những vật phẩm khác còn đang kiểm kê.
Thân Thụ Yêu bị cắt rời ra từng đoạn, rốt cục thụ tâm cũng lộ ra, to chừng một thước, chẳng khác tim người. Đặc biệt cứ cách bảy ngày nó lại đập một cái, so ra mạnh hơn gấp mấy lần Bất Tử Thụ Chi mà hắn cướp được của A Bà Cụ La Ma Thần.
Đây là Tiên Thiên Linh Bảo, Dư Tắc Thành mừng rỡ vô cùng, hắn lập tức cắt ngang quá trình tiến hóa của thế giới Bàn cổ, thu Tiên Thiên Linh Bảo này vào, sau đó ra lệnh cho thế giới Bàn Cổ dốc hết toàn lực sử dụng Ngũ Hành Thiên Diễn quyết, luyện hóa Tiên Thiên Linh Bảo thụ tâm của Thụ Yêu này chuyển sang Tiên Thiên Linh Bảo hệ Thổ. Như vậy mình sẽ có đủ năm món Tiên Thiên Linh Bảo Ngũ Hành, có thể khiến cho thế giới Bàn cổ tiến hóa đầy đủ Ngũ Hành, trở nên hoàn mỹ.
Lập tức thế giới Bàn cổ chấm dứt quá trình tiến hóa, bắt đầu quá trình luyện hóa. Quá trình này rất lâu, cần phải mất từ vài năm tới mười năm. Khi đó Ngũ Hành đầy đủ, lại phải bắt đầu tiến hóa tiếp. Xem ra trong vòng mười năm tới, thế giới Bàn Cổ của mình sẽ không thể phát huy tác dụng, chỉ có thể xem như một pháp bảo trữ vật siêu cấp.
Bất quá công tác thu thập Ngũ Hành Tiên Thiên Linh Bảo này rốt cục đã hoàn thành, nguyện vọng canh cánh bên lòng bao nhiêu năm qua đã thu thập đầy đủ. Đây quả thật là chuyện như trong mộng, nhưng rốt cục mình cũng đã hoàn thành. Dư Tắc Thành không nhịn được cất tiếng hoan hô tỏ vẻ tự hào.
Cao hứng, thật sự là vô cùng cao hứng, Dư Tắc Thành ra sức kêu lên, thậm chí chảy cả nước mắt. Ta đã thành công, thật sự thành công, chỉ cần kiên trì thêm mười năm, thế giới Bàn Cổ tiến hóa xong, vậy vạn sự tốt lành.
Lúc mình bắt đầu tu tiên, ai cũng nói Ngũ Hành Linh Căn không có tiền đồ. Hiện tại ta sẽ cho bọn họ thấy ai mới là tiên chủng chân chính, ai có thể đi xa hơn trên tiên lộ.
Bất quá hiện tại phải lập tức rời khỏi nơi này, không còn sự duy trì của Thụ Yêu, di tích này cũng bắt đầu sụp đổ. Dư Tắc Thành lập tức ngự kiếm bay lên, bay nhanh như điên, rốt cục kịp thời bay ra khỏi di tích trước khi nó hoàn toàn sụp đổ.
Dư Tắc Thành nhìn về phía mảng tinh vân xa xa, nơi đó là quê hương của mình, thế giới Thương Khung, hắn cảm thấy không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa, thật sự muốn bay về ngay tức khắc. Nhưng mình không thể rời đi như vậy, trước khi đi phải an bày nơi này cho thỏa đáng, không thể để kế hoạch khai phá thế giới mới, giúp Nhân tộc hưng thịnh của Trác Văn Quân vì mình rời khỏi mà chết từ trong trứng. Đưa người phải đưa tới trời Tây, hành sự không thể bỏ dở nửa chừng.
Ánh nắng sớm mai dần dần lộ ra màu xanh đậm, vầng dương vừa mọc chiếu xuống những tia nắng lác đác. Dư Tắc Thành chưa từng thấy mặt trời vừa lên đỏ tươi như vậy, nháy mắt quả cầu đỏ rực này bay lên không, hắn dõi theo từng tia nắng sớm, ánh nắng như thiên biến vạn hóa, từ trên không bắn xuống hàng trăm hàng ngàn tia sáng.
Đây là lần đầu tiên Dư Tắc Thành trông thấy mặt trời lên trên đại lục Thanh Khâu này. Lúc này hắn đang chậm bước trên đại lục Thanh Khâu, di tích đã sụp đổ, hiện tại nơi này, cũng đã trở thành thế giới tàn khuyết như bao giới khác ở Tam Thiên giới. Sau khi sự tình chấm dứt một ngày, thông qua bí pháp do Trác Văn Quân lưu lại, Dư Tắc Thành thông báo cho bọn họ trở về. Sang ngày thứ ba, tinh thuyền con rết lại trở về, có đủ tất cả mọi người.
Thỉnh thoảng Trác Văn Quân hành sự còn non nớt, nhưng nàng vẫn đang trưởng thành, theo thời gian trôi qua, càng ngày nàng càng trở nên thành thục. Đám thủ hạ của Bất Phàm công tử còn sống sót đã bị nàng thu phục, từ chuyện này có thể thấy được, xem ra nàng có tài năng không tầm thường, chỉ thiếu thời gian từng trải và kinh nghiệm mà thôi.
Mọi người trở về bắt đầu xây dựng quê hương mới, bắt đầu khai phá đại lục Thanh Khâu này. Sau khi trải qua trường đại chiến vừa rồi, nơi này đã ngập tràn hơi nước, tất cả đều trở nên đơn giản, hết thảy thuận lợi như nước chảy thành sông.
Sau khi thành lập hệ thống vòm trời, hình thành bầu không khí của riêng mình, vô số tu sĩ bắt đầu nỗ lực chỉnh lại phương hướng, thúc đẩy nguyên khí, rốt cục khiến cho nơi này có được hệ thống tuần hoàn không khí hoàn mỹ.
Tới quá trình thành lập nhị thập bát tú, nhất nhất cố định tinh tú thiên thạch trên không, rốt cục cũng thành lập xong. Những thiên thạch này bắt đầu tự động vận chuyển, chỉ cần còn có chúng nó, là có thể chống đỡ vô số thiên thạch bên ngoài công kích.
Dư Tắc Thành không chút nghi ngờ, lập tức cho mượn lực Kiếm Cưu của mình. Nháy mắt lực Kiếm Cưu trên người hắn biến mất, dung hợp vào thân thể Công Tôn Nạp Lan, y lập tức hóa thành một đạo kim quang, xông lên nhanh như chóp.
Sau khi kim quang đánh trúng đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư bên cạnh Nguyên Anh Chân Quân kia, chợt biến mất không tiếng động, giống như trâu đất xuống biển. Thình lình bảy đạo hào quang bùng nổ ầm ầm liên tiếp trên đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư kia, chẳng khác gì tiếng sấm gió vô cùng mạnh mẽ. Rốt cục đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư nổ tung, một mảng kim quang từ giữa vọt ra. Nhìn lại chỉ thấy tên Nguyên Anh Chân Quân kia phun máu miệng lui nhanh, nháy mắt hóa thành lưu quang độn xa ngoài ngàn dặm.
Công Tôn Nạp Lan đứng sừng sững nơi đó, tay cầm một hồ lô, thân hình bất động.
Công Tôn Nạp Lan thở ra một hơi dài, giống như vừa dỡ bỏ một gánh nặng xuống khỏi vai mình. Dư Tắc Thành cảm thấy lực Kiếm Cưu vừa rồi cho mượn lại trở về thân thể của mình, hơn nữa còn có thêm một cảm giác kỳ lạ: dường như có một đạo lực Kiếm Cưu khác cũng nháy mắt dung nhập vào thân thể của mình.
Đạo lực Kiếm Cưu mới lạ này hết sức hung tàn, mang khí tức hủy diệt, tràn đầy dục vọng đánh chết cường địch, nuốt lấy huyết nhục và hồn phách của chúng, lại cũng vô cùng dũng cảm can trường, tóm lại hoàn toàn khác với lực Kiếm Cưu mà mình lãnh ngộ.
Công Tôn Nạp Lan lên tiếng nói:
- Đừng cử động, sư đệ hãy cẩn thận lãnh ngộ một phen, đó là lực Kiếm Cưu mà ta cảm ngộ. Có vay thì có trả, ta đã mượn lực Kiếm Cưu của đệ, hiện tại đã trả lại, còn trả thêm phần lãi, chính là lực lượng của ta.
Thì ra đây là lực Kiếm Cưu của Công Tôn Nạp Lan, y nói tiếp:
- Hiên Viên kiếm phái chúng ta, mỗi người lãnh ngộ lực Kiếm Cưu khác hẳn nhau, không ai giống ai, ai cũng có ưu và khuyết điểm của riêng mình. Ta thấy Song Cưu kiếm pháp của đệ đã hoàn thành một nửa, hơn nữa lại còn dùng nhiều lực Thiên Đạo khác nhau để sử dụng kiếm pháp, rất có thần uy của tổ sư gia, khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Cảm tạ sư huynh khen ngợi.
Dư Tắc Thành cảm ngộ lực Kiếm Cưu này, chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã cảm ngộ được điểm chủ yếu trọng tâm của lực Kiếm Cưu hùng mạnh này.
Điểm ấy chính là kỳ tích, là hết sức bất ngờ, chỉ cần kiên trì tới cùng, chỉ cần có lòng tin, kỳ tích sẽ xuất hiện, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đây là cảm giác hết sức thần bí, không thể khống chế, không thể cân nhắc đánh giá theo lẽ thường được. Nhưng cũng chính điểm này là tinh hoa của lực Kiếm Cưu Công Tôn Đại sư huynh.
Dư Tắc Thành lặng lẽ cảm ngộ, dung hợp cảm giác này vào trong kiếm cưu của mình. Lập tức lực Kiếm Cưu kia dần dần tiêu tan, trở lại trên người Công Tôn Đại sư huynh, hai người nhìn nhau cười, cả hai đều khôi phục bình thường.
Công Tôn Nạp Lan cho rằng lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành chỉ có biến hóa khác một chút so với những người khác, thật ra không phải, lực Kiếm Cưu của hai người khác nhau rất nhiều. Kiếm cưu của Công Tôn Nạp Lan là kiếm cưu đặc biệt chỉ có chưởng môn nhất mạch mới có, là Hiên Viên kiếm phái chính tông truyền thụ, có thể nói là lực Kiếm Cưu truyền từ trên xuống hết đời này sang đời khác của Hiên Viên kiếm phái. Trong quá trình truyền thụ này, ai nấy đều biểu hiện ra hết sức rõ ràng nét hung tàn ác độc của thần cưu.