Tiên Ngạo

Chương 607 : Chân Nhất thì đã sao, ta không sợ!

Ngày đăng: 23:07 19/04/20


Hữu Hùng sư tổ kết luận:



- Cho nên ở Hiên Viên kiếm phái ta, sau khi tiến vào Phản Hư kỳ nếu muốn tiến thêm một bước nữa, vậy phải tìm ra một con đường tu luyện khác cho mình.



Dư Tắc Thành nghe tới đây trầm ngâm rất lâu không nói, hình ảnh Trung Hưng Tổ Sư lại xuất hiện trong đầu hắn, quả thật là tiền bối cao nhân. Bất quá chuyện này không phải là chướng ngại với Dư Tắc Thành, phần Cưu Kiếm Thuật cao cấp đã thất truyền kia nằm trong Tâm Ma Tàn Ảnh.



Cuối cùng Hữu Hùng sư tổ nói:



- Được rồi, cũng đã tới lúc, dược lực của các nàng đã phát tán, đã tới lúc ta phải lâm trận. Tái kiến Tắc Thành, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại trên Tiên Giới.



Dư Tắc Thành ôm quyền cáo biệt, nhìn Hữu Hùng sư tổ một lần cuối. Nhưng lần này Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, chỉ thấy trên thân thể Hữu Hùng sư tổ đi ra một người vô cùng anh tuấn, nhìn hắn mỉm cười, sau đó dùng độn thuật biến mất. Sau đó lại đi ra một người nữa, thân thể khôi ngô cường tráng, lại cười với Dư Tắc Thành, sau đó biến mất.



Cứ như vậy rất nhiều phân thân của Hữu Hùng sư tổ xuất hiện, phân thân nào cũng là nam nhân anh tuấn khiến nữ nhân hết sức si mê. Nếu không phải là thư sinh anh tuấn, vậy cũng là đại hán cứng cỏi, nếu không phải văn sĩ nho nhã, cũng là mỹ nam tử bảnh bao.



Sau đó ở vô số gian phòng trong trang viên, thanh âm nam nữ hảo hợp dần dần vang lên, cả đám mỹ nữ phát ra tiếng rên hừ hừ thỏa mãn. Đây quả thật đạo hóa thân ba ngàn, vô thượng ngự nữ, muốn hóa ra nam nhân thế nào cũng được.



Cuối cùng Hữu Hùng sư tổ cũng hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt ấn ký truyền pháp Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ trong đầu Dư Tắc Thành đã hoàn toàn hiểu được chân nghĩa giúp Hữu Hùng sư tổ phi thăng.



Hữu Hùng sư tổ phân thân ba ngàn, lấy lực Nhất Dương đồng thời ngự ba ngàn mỹ nữ, lấy thân thể của mình làm cầu nối, thông qua hành vi nguyên thủy nhất từ xa xưa của con người khiến cho mọi người liên hệ tinh thần, tập trung tinh thần tất cả mọi người lại với nhau, biến thành thể Hỗn Nguyên siêu cấp.



Sau đó ông mượn thể Hỗn Nguyên này khống chế Thiên Đạo, luyện hóa bản thân, tinh hóa khí, khí hóa hồ kết thành nguyên thai. Thinh huyết đề thăng từ đó chuyển thành trắng, cuối cùng kết thành ngọc cao, tiến lên cảnh giới Tu La Tiên Nhân.



Thân thể tương giao, thần niệm cùng hợp, âm dương giao kết, cảm thông thiên địa, lấy cực khoái làm cơ sở, tới giờ phút cuối cùng lấy lực lượng tập thể, thần niệm của ba ngàn người hóa thành một thể, phá tan hạn chế Thời Không, ngay tức khắc phi thăng tiến vào Tiên Giới. Đây là Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ, Hỗn Độn Diệt Thế kiếp, Thiên Lôi tâm ma gì đó không hề có ý nghĩa gì trước lực lượng hùng mạnh này. Chẳng trách nào Hữu Hùng sư tổ có tự tin như vậy, quả thật là nhất định phi thăng thành công.



Dư Tắc Thành nói:



- Chúng ta đi thôi.



Dứt lời năm người rời khỏi, lúc này tiếng rên rỉ khoái hoạt đã vang khắp Quan Thiên phong. Khi bọn họ rời khỏi, nơi đây hoàn toàn biến mất giữa đất trời. Sau mười tám canh giờ nó sẽ lại hiện ra, nghênh đón Hỗn Độn Diệt Thế kiếp đáng sợ nhất.



Năm người Dư Tắc Thành trở về nhà trúc, mọi người trầm ngâm một lúc, bất chợt Phượng Mâu Thần Quân nói:



- Tắc Thành, tiểu oan gia, muội muốn...



- Muội cũng muốn, muội cũng muốn...



Tất cả bốn nàng đều đã động tình, lập tức một trường đại chiến bắt đầu, Dư Tắc Thành dựa theo các loại bí thuật công pháp vừa học được trong Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ, bắt đầu đại chiến. Sau một đêm vất vả, rốt cục đạt được toàn thắng.


- Hoa Tiên tỷ tỷ, không phải tỷ cố ý tới tìm Dư Tắc Thành sao, hắn ở đây, vì sao tỷ tỷ không xuất hiện?



Những lời này vừa vang lên, Dư Tắc Thành lập tức biết được y là ai, đó chính là tên đồng tử Hoa Vô Hà ở Hoa Đô. Người này chính là Chưởng Ấn Hoa Đô tồn tại từ thời Tiên Tần, cũng là người rất thích giả vờ. Trước mặt mọi người, y gọi Lạc Tĩnh Sơ là tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ, sau lưng mọi người lại gọi nàng là diệt nữ. Thật ra y ngang hàng với Thái mỗ mỗ (bà cố) của Lạc Tĩnh Sơ.



Sau đó Lạc Tĩnh Sơ hiện thân, dung mạo của nàng vẫn giống như lần xuất hiện ở Đan môn, bất quá ánh mắt nhìn Dư Tắc Thành vẫn lạnh lùng như băng giá.



Dư Tắc Thành thấy nàng không tự chủ được bất giác bước nhanh tới. Lạc Tĩnh Sơ vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại liếc Phượng Mâu Thần Quân ở phía sau Dư Tắc Thành một cái. Lúc này nàng giống như một thiếu nữ đầy tức giận, muốn phát tiết bất mãn với Dư Tắc Thành.



Dư Tắc Thành mỉm cười, bắt đầu lấy ra đủ các loại hoa từ thế giới Bàn cổ. Đây là hoa mà hắn hái ở Tam Thiên giới, trên thế giới Thương Khung không có đóa nào.



Từng đóa hoa xinh đẹp tuyệt luân xuất hiện, lập tức khiến cho mặt Lạc Tĩnh Sơ đỏ bừng bừng. Chuyện này có nghĩa là Dư Tắc Thành có ý với nàng, cho nên mới cố ý mang tặng.



Hoa này đối với những người khác chỉ dùng để ngắm nghía mà thôi, nhưng đối với Hoa Vô Hà và Lạc Tĩnh Sơ lại là bản nguyên lực lượng. Bọn họ thu được càng nhiều loại hoa vào Hoa Thần Ấn, thực lực bọn họ lại càng hùng mạnh.



Lạc Tĩnh Sơ được nhiều loại hoa lạ như vậy, sắc mặt của nàng dần dần dịu lại, Hoa Vô Hà lập tức thu lấy hết số hoa này.



Lạc Tĩnh Sơ nhìn Dư Tắc Thành, sắc mặt lại đỏ lên, dường như muốn nói gì đó. Thình lình lúc này Phượng Mâu Thần Quân ở phía sau Dư Tắc Thành tiến lại ôm chặt lấy tay hắn, như muốn biểu hiện sự tồn tại của mình, nhìn Lạc Tĩnh Sơ chăm chú.



Lạc Tĩnh Sơ thấy vậy biến sắc, cũng nhìn trừng trừng lại Phượng Mâu Thần Quân, hai người trợn mắt nhìn nhau.



Lập tức không khí toàn trường trở nên vô cùng quái lạ. Tất cả Chân Nhất Thần Quân không còn chú ý tới Thiên kiếp ở xa xa, mà tập trung chú ý tới hai nàng đang tranh chấp. Thật ra có những lúc hết sức hoang đường như vậy, đám Chân Nhất Thần Quân này chỉ theo đuổi lực Thiên Đạo, bất cứ đạo đức nhân luân gì cũng không thể ràng buộc được bọn họ, không có gì có thể áp chế bọn họ. Rất nhiều Chân Nhất Thần Quân thích gì làm nấy, chuyện này cũng hết sức bình thường.



Vô số người chăm chú xem kịch hay, thậm chí có người đang phỏng đoán xem Dư Tắc Thành có thể giải quyết xong chuyện này trước khi Thiên kiếp giáng xuống hay không.



Đúng lúc này có người thình lình lên tiếng nói:



- Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, tương lai bọn ta không còn cô độc nữa...



Dư Tắc Thành ngẩng đầu lên chỉ thấy một lão nhân đang nhìn mình gật gật đầu. Người này Dư Tắc Thành đã từng gặp qua nhiều lần trong đại điện Ám Ma, chính là Thái Thượng Tử Kim Tiên của Kim La Tiên tông, giờ phút này lão đứng ra ủng hộ Dư Tắc Thành.



Sau đó lại có một người khác lên tiếng:



- Ha ha ha, hay, hay lắm, tiểu ca quả nhiên hết sức phong lưu...



Người lên tiếng là một lão nhân tóc đỏ phủ vai, chính là Hồng Phát lão tổ.



Dư Tắc Thành nhìn thấy hai người bọn họ lập tức tiến tới thi lễ, vô cùng trịnh trọng. Chỉ vài lời đơn giản đã hóa giải cục diện xấu hổ mới vừa rồi, một người là Thái Thượng lão tổ của Kim La Tiên tông, Đại trưởng lão của Vô Hình Ám Ma tông, một người là Miêu Sương Ma Tổ, Minh chủ Thiên Địa minh. Có thể nói bọn họ là nhân sĩ quyền uy nhất trong tất cả Chân Nhất Thần Quân có mặt tại đây. Bọn họ đã lên tiếng, tức thì vạn sự bình an.