Tiên Ngạo

Chương 61 : Tiên Tần Linh Dẫn

Ngày đăng: 22:59 19/04/20


Dư Tắc Thành đứng ở nơi đó, thân thể phát run, hoàn toàn không thể động. Bởi vì mới vừa rồi Mã Lão Hắc bùng nổ, thân thể của y phát ra không phải chân nguyên, mà là yêu khí, yêu khí vô cùng vô tận hung ác dị thường. Hơn nữa một đòn mới vừa rồi, tay phải của Mã Lão Hắc biến hình, đó không phải là tay người, mà hoàn toàn là một chiếc hổ trảo. Còn có đám ma trành xuất hiện sau đó, tất cả đều lọt vào trong mắt Dư Tắc Thành. Hóa ra y không phải là người, mà là một con hổ yêu, là hổ yêu tu luyện đắc đạo hóa thân thành người.



Chẳng trách mỗi lẩn Dư Tắc Thành nhìn thấy Mã Lão Hắc đều cảm thấy sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng. Cái đáng sợ nhất không phải là thân phận hổ yêu của y, mà là tâm kế của y. Lấy cao thủ Tiên Thiên làm mồi nhử, mai phục sát chiêu người tu tiên. Nếu không phải hai người kia vì cướp đoạt phi kiếm, bỏ qua Lý Dạ Bạch, cho y cơ hội còn tự giết lẫn nhau. Mã Lão Hắc tuyệt đối sẽ không để bại lộ thân phận, tự mình ra tay như vậy.



Khó trách y lại điềm tĩnh như vậy, có gan khiêu chiến người tu tiên, hóa ra chính bản thân Mã Lão Hắc mới là sát chiêu cuối cùng, với tu vi của y tự nhiên không sợ người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên chút nào. Gượm đã... vậy vì sao y phải chờ tới lúc Lịch Đường chủ của Hắc Hổ đường tử trận, mới nhậm chức Đường chủ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ... Lịch Đường chủ cũng là hổ tinh, bọn họ hoàn toàn là diễn trò gạt người? Chẳng trách trước đây khi Dư Tắc Thành còn nhỏ đứng hầu Lịch lão Tam đọc sách, tiểu tử kia luôn có vẻ là lạ kỳ quái, làm cho người ta có cảm giác khác thường, sởn tóc gáy, rất khó tả bằng lời.



Bất chợt Dư Tắc Thành như bừng tỉnh ngộ. Mãnh Hổ bang, Hắc Hổ đường, khó trách lấy hổ làm tên, gia gia mình ở Dư gia là người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, Thạch đại phu của Thạch gia là người tu tiên Trúc Cơ kỳ, nếu Mãnh Hổ bang không có người tu tiên, vậy làm sao có thể đứng vào hàng ngũ sáu đại thế gia? Nhưng không ngờ rằng bọn họ đều là hổ yêu. Mã Lăo Hắc như vậy, Lịch Đường chủ như vậy... như vậy Bang chủ Lôi Lão Hổ của Mãnh Hổ bang tám phần cũng là như vậy, căn bản toàn là một đám hổ yêu thành lập ra bang phái Hắc đạo.



Nghĩ đến đây, Dư Tắc Thành lập tức quay đầu chuyển hướng nhìn sang một bên, bắt đầu tham gia chiến đấu tàn sát bọn đệ tử Thái Dược bang lúc này đã không còn chút ý chí chiến đấu.



Bất kể Mã Lão Hắc là người hay là yêu, y cũng là Đường chủ Hắc Hổ đường. Từ nhỏ mình đã biết y, trước sau y cũng chẳng khác gì người bình thường. Chỉ có mới vừa rồi y ra tay, thật ra cũng là sợ Lý Dạ Bạch giết hại đệ tử Hắc Hổ đường, hơn nữa cũng không thèm để ý đến thân phận hổ yêu của mình sẽ bị người tu tiên phát hiện.



Mình có thể nhìn ra, như vậy bọn Thạch đại phu, gia gia làm sao lại không nhìn ra được?



Cho dù là bọn họ không phát hiện được, người tu tiên của các đại gia tộc trước đây làm sao không phát hiện được? Mãnh Hổ bang sáng lập cũng chỉ chừng sáu trăm năm qua, cùng thời với Thang quốc dựng nước. Bang chủ khai bang cũng là hảo hữu của Hoàng đế khai quốc Thang quốc. Xem ra sau lưng chuvện này nhất định có bí mật không thể cho ai biết, chuyện như vậy, hay là mình giả như không biết gì là hơn.



Bên kia Mã Lão Hắc nở nụ cười rạng rỡ, rất hài lòng với phản ứng của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành đã thăng tiến tu vi đạt tới cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, hẳn nên cho hắn biết một ít sự tình, tin rằng không lâu sau gia gia hắn sẽ nói cho hắn biết, đến lúc đó hắn cũng sẽ biết tất cả mọi chuyện. Mới vừa rồi Mã Lão Hắc thả ra ma trành, một mục đích trong đó chính là như vậy. Người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên nho nhỏ còn không là gì trong mắt y, không đáng cho y phải đích thân đuổi giết.



Mã Lão Hắc chậm rãi đi trở về chỗ bốn chiếc thái sư, ngồi trên một ghế quan sát trận chiến phía dưới. Tên cao thủ Tiên Thiên sử kiếm may mắn còn tồn tại cũng gia nhập chiến trường, lập tức trở thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly, không ai ngăn được kiếm pháp thần quỷ khó phòng của y. Lập tức toàn bộ khí thế của đối phương mất hết không còn, hiện tại chỉ là đang giãy dụa chờ chết. Đám lõi con vô tri này, nghĩ rằng nắm giữ được một chút tiên thuật, đã đòi thay thế Mãnh Hổ bang, thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.



Lúc này đám ma trành Mã Lão Hắc phái ra đều đã trở về, bên tai Dư Tắc Thành chợt nghe giọng Mã Lão Hắc nói:



- Dư Tắc Thành, coi như tiện nghi cho ngươi. Tên tiểu bối Lý Dạ Bạch kia đang ở hướng Tây Bắc cách đây mười ba dặm, coi như đã chết một nửa. Ngươi đi đánh chết y đi, xem như là thưởng công cho ngươi!



Đây là thiên lý truyền âm. Dư Tắc Thành lập tức đình chỉ diễn trò làm bộ chém giết, bất chợt thoáng động trong lòng. Mã Lão Hắc bảo mình đánh chết Lý Dạ Bạch, nói cách khác chiến lợi phẩm chính là thuộc về mình. Thanh phi kiếm kia của Lý Dạ Bạch đã khiến cho hai người tu tiên mời đến tàn sát lẫn nhau, gọi là Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm gì đó, chắc chắn là kiếm tốt.



Nghĩ đến đây Dư Tắc Thành bèn vận khởi Khinh Linh thuật nhắm hướng Tây Bắc phóng đi, động tác nhanh như tuấn mã, nháy mắt đã nhảy vào rừng rậm. Thật ra trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩ, đây có thể nào là Mã Lão Hắc dẫn dụ mình tới đó, muốn âm thầm giết người diệt khẩu hay không? Hẳn là không phải, không phải! Thứ nhất y không biết mình đã phát hiện bí mật của y, thứ hai nếu y để ý đến thân phận thật như vậy sẽ không hiển lộ công phu trước mặt người khác. Nói cách khác y vẫn quan tâm tới đệ tử của Hắc Hổ đường, chỉ cần có chút tâm tư hắn sẽ không làm như vậy. Hơn nữa phía sau mình có gia gia làm chỗ dựa vững chắc, y muốn hạ thủ cũng phải cân nhắc đôi ba phen. Cho dù y động thủ, mình dựa vào Huyết Độn Thuật cũng có thể chạy trốn.
Tiên Tần? Phủ đệ? Linh Dẫn? Bất chợt Dư Tắc Thành chìm đắm vào trong một trận mê muội, lập tức đủ loại truyền thuyết về Tiên Tần đế quốc hiện lên trong đầu. Chẳng lẽ... chẳng lẽ, đây là chìa khóa Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần?



Dư Tắc Thành lập tức cất chìa khóa vào trong túi càn khôn, khuếch tán thần thức bắt đầu tìm kiếm bốn phía xung quanh xem có người nào rình coi hay không. Cho dù tim hắn là Huyết Yểm Chi Tâm, nhưng cũng không kìm nổi nhảy lên thình thịch vô cùng kinh hoảng. Đây có thể là Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần. Linh Dẫn cũng có nghĩa là chìa khóa. Không thể nào, phát tài rồi, thật sự phát tài rồi, Di tích Tiên Tần đó nha...



Rất lâu sau Dư Tắc Thành mới khôi phục lại bình thường, chuyện này nếu như bại lộ, mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Một thanh Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm tam giai đã có thể khiến người tu tiên vật lộn với nhau dưới đất chẳng khác gì trẻ nít, vậy một Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần của hắn tuyệt đối có thể khiến cho một trường hạo kiếp xãy ra. Không thể nói, tuyệt đổi không thể nói với bất cứ kẻ nào! Xem ra nhất định là tiền nhân được Linh Dẫn này, sau đó giấu trong Trấn Hồn Tượng để che giấu tai mắt người khác, kết quả lưu lạc vào tay Lý Dạ Bạch, bị lão xem như Trấn Hồn Tượng thông thường, cuối cùng không biết trời xui đất khiến thế nào mình lại nhặt được một cách dễ dàng như vậy.



Dư Tắc Thành trấn tĩnh tâm trạng của mình, giả vờ làm ra vẻ buồn bực không vui, trở về chiến trường.



Lúc này chiến đấu đã chấm dứt, xa xa Tổng môn Thái Dược bang trên Hoàng Thạch nhai dấy lên đại hỏa. Mấy trăm Thái Dược bang đệ tử bị trói thành một chuỗi, ai nấy ủ rũ bị người áp giải đi về phía huyện thành Sơn Trúc. Trên mặt đất thi thể ngổn ngang, đệ tử Hắc Hổ đường đang thu dọn chiến trường, Mã Lão Hắc ngồi trên ghế Thái sư lạnh lùng nhìn hết thảy.



Dư Tắc Thành bước nhanh đi tới, Mã Lão Hắc nhìn hắn một cái nói:



- Đúng là phế vật, của cải tới tay còn vỗ cánh bay, không lấy được gì cả, còn mai táng cho lão, nhìn thấy như vậy ta thật muốn đá ngươi một cước.



Quả nhiên Mã Lão Hắc phái ma trành theo dõi mình, sau khi thấy mình mai táng Lý Dạ Bạch mới rời khỏi. Bằng không, nếu ma trành nhìn thấy hắn lấy được Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần chỉ sợ đã sớm giết hắn đoạt lấy.



Dư Tắc Thành làm ra vẻ mặt ủ rũ. Mã Lão Hắc lại chuyển để tài nói:



- Tuy nhiên phân đà Sơn Hổ vẫn còn được người như ngươi cũng là chuyện tốt. Ngươi ở lại đây thu dọn chiến trường xử lý hậu sự, sau khi trở về luận công khen thưởng, ngươi tới làm Đà chủ phân đà Sơn Hổ đi!



Dư Tắc Thành lập tức tỏ ra vui vẻ, đáp lại:



- Cảm tạ Đường chủ, thuộc hạ muôn thác khôn từ.



Thật ra Dư Tắc Thành vui sướng chỉ là giả vờ, hiện tại nhìn thấy thần uy của Nhã Hương và Thạch đại phu, nhìn thấy chân thân của Mã Lão Hắc, một chức Đà chủ phân đà Sơn Hổ nho nhỏ đối vói hắn đã không còn chút lực hấp dẫn nào. Tầm mắt hắn đã hướng về một thế giới khác, đó chính là thế giới người tu tiên.