Tiên Ngạo

Chương 613 : Chiến Bàn Cổ Phủ

Ngày đăng: 23:07 19/04/20


Biến hóa này khiến cho năm người còn lại đồng thời phát ra tiếng thở dài kinh ngạc.



Nhất Tâm Chân Nhân hỏi:



- Đây là lực lượng gì vậy? Là lực Kiếm Cưu kia mà, nhưng vì sao lại hoàn toàn khác với lực Kiếm Cưu của chúng ta?



Năm vị Kim Đan Chân Nhân này đều là Kim Đan Chân Nhân cảnh giới Long Hổ, tu luyện đã mấy trăm năm trở lên, tinh thông Lục Kiếm. Tất cả đều có thể dùng Lục Kiếm hóa cưu, kiếm cưu của bọn họ cũng là Cưu Kiếm Thuật hùng mạnh vô cùng. Hơn nữa ở một mức độ nào đó, lực Kiếm Cưu kết hợp với đặc điểm riêng của từng người bọn họ phải hùng mạnh hơn nhiều so với lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành.



Kiếm cưu do bọn họ biến thành con nào con nấy vô cùng hung ác, hoặc kim trảo, hoặc bạch vũ, hoặc thanh dực, thật sự là khác một trời một vực so với kiếm cưu béo ú của Dư Tắc Thành.



Nhưng lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành lại giống như kiếm cưu Hồng Hoang, tuy rằng bề ngoài to béo trông có vẻ yếu ớt, nhưng bên trong nó hùng mạnh vô cùng, có được lực Thiên Đạo Hồng Hoang hùng mạnh tới mức đáng sợ. Đó chính là kiếm cưu vào thời Hồng Hoang, lấy rồng làm thức ăn, coi đại bằng như địch.



Mà kiếm cưu bọn họ hóa ra cũng giống như kiếm cưu trong rừng núi đã thoái hóa thành chim cưu tầm thường, chỉ có được vẻ ngoài hung hăng lợi hại, nhưng đã kém kiếm cưu Hồng Hoang một bậc, không có được lực Thiên Đạo Hồng Hoang đáng sợ.



Lần này kiếm cưu hợp lại đã khiến cho cả năm người vô cùng kinh ngạc, nhưng chuyện khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn nữa đã xảy ra. Bất ngờ lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành bắt đầu khuếch tán, truyền sang năm người còn lại, nháy mắt dung nhập vào lòng bọn họ.



Đồng thời vết kiếm khắc trên đá của Trung Hưng Tổ Sư trước kia hiện đang nằm trong thế giới Bàn Cổ của Dư Tắc Thành đột ngột phát ra một đạo hào quang. Theo đạo hào quang này, Tâm Ma Tàn Ảnh trên kiếm cưu béo ú tựa như thoáng động, nháy mắt một đoạn tâm pháp không kềm được lan ra, hóa thành thần thức truyền vào lòng năm người kia. Đoạn tâm pháp này vừa lưu chuyển, lập tức năm người kinh ngạc sững sờ, hình ảnh kiếm cưu béo ú lập tức xuất hiện trong lòng bọn họ.



Lúc này đại trận kiếm cưu đã tan rã, cả năm người đều đang cảm ngộ phương pháp vận chuyển lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành truyền cho. Ai nấy đều đã tu tiên mấy trăm năm, tốn biết bao tâm huyết vào kiếm cưu, nay được Dư Tắc Thành truyền tâm pháp kiếm cưu cho, lập tức lãnh ngộ. Người đầu tiên hiểu rõ được lực Kiếm Cưu Hồng Hoang này chính là Nhất Tâm Chân Nhân, sau đó lục tục Tứ Duy Chân Nhân, Thanh Âm Chân Nhân cũng hiểu rõ được lực Kiếm Cưu này, ai nấy bật cười ha hả vô cùng hớn hở.



Nhất Tâm Chân Nhân quay sang vái dài Dư Tắc Thành:



- Cảm tạ hiền diệt truyền pháp.



Dứt lời ông bèn dùng lực Kiếm Cưu Hồng Hoang xuất ra Kiếm Ngưng Lão. Bốn người còn lại cũng vái Dư Tắc Thành một vái, sau đó sử dụng lại Hiên Viên Lục Kiếm, lập tức một kiếm cưu mới sinh ra trên không.



Nhìn lại đại trận kiếm cưu mới của sáu người bọn họ, rõ ràng đã biến thành một kiếm cưu béo ú, dáng vẻ ngây thơ tự nhiên, hết sức vô hại.



Nhưng lúc nó bay lượn trên không, thiên địa dường như phải lay động theo nó. Một luồng lực Thiên Đạo đáng sợ từ trên trời hạ xuống, chui vào trong kiếm cưu này.



Lực lượng đã tụ tập, đột ngột Dư Tắc Thành điều khiển kiếm cưu phóng về phía vùng đất hóa biển. Theo đường bay của hắn, một đạo hào quang rất lớn sinh ra từ đầu cưu, đánh xuống mặt đất, trúng vào vùng đất hóa biển, gây ra một tiếng nổ ầm rất lớn. Đòn này khiến cho đất trong phạm vi mười dặm sụp đổ, họa trời xuất hiện.



Chỉ trong thoáng chốc trên thân kiếm cưu hình thành một trăm lẻ tám chiếc lông chim, đám lông chim này tụ tập lực Kiếm Cưu Hồng Hoang, sau đó từng chiếc một rơi xuống. Mỗi chiếc lông chim như vậy chẳng khác gì một quả thần lôi hùng mạnh, rơi xuống vùng đất hóa biển kia. Lập tức những tiếng ầm ầm vang lên liên tục, sau đó một đám mây hình nấm nhỏ dâng lên, toàn bộ vùng đất hóa biển kia hoàn toàn tan tác thành từng mảnh.
Nhưng y vĩnh viễn không thể có được một lần hô hấp. Sau khi Bàn cổ Phủ chạm vào kiếm quang màu bạch kim, cả không gian dường như chìm vào khoảnh khắc ngưng trệ vô cùng quái dị. Một cái búng tay có sáu mươi sát na, chỉ sau một sát na, phủ quang của Bàn cổ Phủ đã bị kiếm quang màu bạch kim chém tan tác. Kiếm quang thuận thế chém xuống, chém sâu vào thân thể tên Hồng Hoang Vệ, hàng ngàn hàng vạn đạo hào quang nổ tung, vạn đạo kiếm khí bộc phát.



Dưới một kiếm này, cả người lẫn búa, kể cả Nguyên Anh của tên Hồng Hoang Vệ lam giáp đã bị Dư Tắc Thành chém tan tành, hóa thành tro bụi. Một kiếm hủy diệt, hình thần câu diệt.



Dư Tắc Thành thu kiếm lại nhìn quanh, không nhịn được cảm giác sảng khoái cất tiếng cười rộ.



Lúc này núi sông sụp đổ, khói bụi mịt mờ bay lên trong Ám Hắc Thiên Mạc của Dạ Ma tông. Thân ở trong cảnh này càng làm cho rất nhiều người cảm thấy phiêu hốt như trong mộng cảnh. Dư Tắc Thành một kiếm chém chết Hồng Hoang Vệ, đứng sừng sững giữa không trung. Lúc này thân hắn vận y phục trắng như tuyết, đầu đội Bắc đẩu Thất Tinh quán, thần quang nội liễm vẫn không thể che giấu được khí thế bất phàm.



Từ xa quan chiến, bọn Nhất Tâm Chân Nhân kinh ngạc sững người rất lâu mới hồi phục bình thường. Nhất Tâm Chân Nhân buông lời cảm thán:



- Kẻ này tương lai ắt chấn hưng Hiên Viên kiếm phái ta...



Thần uy một kiếm hoàn toàn giết chết tên Hồng Hoang Vệ hình thần câu diệt, áo giáp, Bàn Cổ Phủ, thân thể hoàn toàn tan nát, hóa thành tro bụi.



Dư Tắc Thành cảm thấy hết sức vui mừng. Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết hấp thu lực bản nguyên của đối phương, đánh chết được cường địch như vậy thật là sướng khoái.



vẫn đứng giữa không trung, Dư Tắc Thành cẩn thận hồi tưởng ngược lại trận chiến vừa qua. Mỗi một động tác, quá trình chiến đấu trong mỗi lần hô hấp chậm rãi quay ngược lại, sau đó hắn cẩn thận tổng kết.



Tuy rằng giết chết cường địch, nhưng một kiếm cuối cùng mình đã quá đà. Thật ra không cần phải chém đối phương tới mức nổ tan tất cả như vậy, cuối cùng không thu được chút chiến lợi phẩm nào. Thật ra ở một mức độ nào đó mình vẫn còn hơi kém, chưa đạt tới trình độ tính toán kỹ càng chính xác, không thừa không thiếu một ly.



Thật ra đối thủ cũng không tới nỗi hùng mạnh như vậy, cũng không phải hùng mạnh đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Xuất Khiếu kỳ như ban đầu mình đã tưởng. Có thể là do chênh lệch giữa hệ thống tu tiên Lục Vực Thương Khung và Hải tộc chăng... không đúng, không phải như vậy...



Ban đầu Tứ Duy sư thúc thấy tên Hồng Hoang Vệ thi triển Hoạt Hóa Đại Địa, Hóa Địa Vi Hải, từ đó nhận định y đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Xuất Khiếu, thật ra đã sai lầm. Đây là nhận định đối với người tu tiên Nhân tộc, phải đạt tới cảnh giới đó mới có thể Hóa Địa Vi Hải, nhưng tên Hồng Hoang Vệ kia thi triển được pháp thuật này thật ra nhờ đó là thần thông bản năng của y, không phải nhờ vào tu vi Nguyên Anh phát huy uy lực.



Nếu y thật sự đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Xuất Khiếu, cần gì phải né tránh như vậy. Chỉ cần y khẽ phất tay, có lẽ bọn mình cũng đã chết không kịp ngáp.



Lúc mình chém chết y lại không có cảm giác Nguyên Anh y vỡ nát, hơn nữa hấp thu lực bản nguyên của y cũng không đặc biệt nhiều. Rất có khả năng y chỉ đạt tới cảnh giới Giả Anh, hoặc lợi dụng lực bản nguyên kích phát tiềm năng, hình thành trạng thái Nguyên Anh giả của đệ nhị Nguyên Anh. Dư Tắc Thành nghi ngờ rằng thậm chí y còn chưa đạt tới cảnh giới Thành Anh sơ cấp.



Nhưng tên này đánh ra một hơi ngàn búa, mỗi một búa như vậy đều tạo ra họa trời, tu vi như vậy cũng hùng mạnh vô cùng, cho dù là Nguyên Anh Chân Quân cảnh giới Thành Anh trung cấp cũng chưa chắc đã có được thần uy như vậy. Quả thật khó lòng phân định cảnh giới tu vi của y, bất quá cũng không quan trọng. Dù là y ở cảnh giới nào, hiện tại cũng đã là vong hồn dưới kiếm của mình, không cần nghĩ nhiều cho mệt óc.



Đại Mộng Thương Thiên động dưới chân đã hoàn toàn sụp đổ, động sâu ngàn trượng dưới công kích hủy diệt của tên Hồng Hoang Vệ khi nãy đã sụp đổ tan tành, ở một mức độ nào đó, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ này.