Tiên Ngạo

Chương 657 : Chiến trận con rối

Ngày đăng: 23:08 19/04/20


Dư Tắc Thành đi trước, hai lão Chân Nhất Thần Quân theo sát phía sau, vừa đi vừa phát ra phi phù. Chuyện này trọng đại, bọn lão cũng phải liên hệ môn phái mình để chuẩn bị.



Lập tức Diệu Hóa tông, Xuất Khiếu tông ngoài ngàn dặm dốc trọn cả ổ, tất cả các đệ tử ra ngoài thí luyện cũng bị triệu tập trở về ngay tức khắc. Các đệ tử bế quan phải chấm dứt, xuất quan. Tất cả đệ tử ngoại môn, phân chi, gia tộc phụ thuộc điều động hết nhân thủ tập trung lại, kẻ không biết cứ tưởng hai tông này chuẩn bị liều mạng một trận.



Dư Tắc Thành đi trước dẫn đường, ba người tới Tây Lĩnh rất nhanh, tiến vào Di tích Tiên Tần, vào không gian tầng ba. Dư Tắc Thành kích hoạt Linh Dẫn, mở cửa truyền tống bước lên bình đài.



Bình đài này rộng khoảng chừng ngàn thước, dưới chân ba người chính là một trận pháp rất lớn, trên mặt đất toàn là các loại phù văn phù triện, dày đặc nhìn không ra nét.



Bên ngoài bình đài là cảnh sắc tối đen vô tận, giống như hỗn độn, không biết đâu là cuối. Một bên bình đài có một chiếc cửa vàng thật lớn, cao khoảng chừng mười trượng, trên cửa có chữ viết: "Tiên Tần đế quốc, Thiên Nam Cổn Châu Tây Cảnh Tiết Độ Sứ trấn thủ phủ."



Chợt Dư Tắc Thành cười nói:



- Xin hai vị giao ra bảo vật.



Ngọc Diệu Thần Quân nghiến răng, sau đó lấy Tam Tài pháp thân ra, xóa ấn ký của mình trên đó, đưa cho Dư Tắc Thành. Cực Lạc Thần Quân cũng lấy Dưỡng Thân Hồn Thương Khung Bảo Giám ra giao cho hắn.



Dư Tắc Thành thu hai bảo bối, mỉm cười mở đại môn Di tích Tiên Tần ra, dẫn hai lão tiến vào.



Thật ra Tam Tài pháp thân đã không còn quan trọng mấy đối với Ngọc Diệu Thần Quân. Mà Cực Lạc Thần Quân đã tìm hiểu Dưỡng Thân Hồn ngàn năm qua, không còn có thể ngộ thêm được điều gì ảo diệu, cho nên hai người bọn lão mới đưa cho Dư Tắc Thành. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn



Với thân phận của bọn lão cũng không tới nỗi nói không giữ lời. Hơn nữa đại sự trước mắt, quan hệ tới sinh tử tồn vong của môn phái, ý nghĩa của bảo bối này không lớn, không cần vì nó mà mạo hiểm.



Đại môn vừa mở, lập tức một thế giới xinh đẹp xuất hiện trước mặt bọn lão, chính là động phủ Tiên Tần.



Cung điện thật lớn, vườn hoa rộng rãi lộ vẻ phú quý xa hoa. Cung điện huy hoàng, tường trắng cây xanh, ngói đỏ, cửa son, đình đài lầu các, hoa viên giả sơn, cảnh sắc tuyệt đẹp.
- Cẩn tuân pháp chỉ.



Sau đó nháy mắt bọn chúng na di tập thể, ra ngoài ngàn dặm, lại na di tiếp, lại ra xa ngàn dặm nữa.



Dư Tắc Thành thấy vậy vô cùng sửng sốt, đây không phải là tiên thuật Súc Địa Thành Thốn của mình sao? Sau đó hắn chợt bừng tỉnh ngộ, thật ra ba mươi sáu con rối Nguyên Anh, chín mươi chín con rối Kim Đan này chỉ là hữu danh vô thực. Lần trước mình tới đây, động phủ Pháp Linh kích hoạt chỉ một con rối Nguyên Anh đã vô cùng gian nan, mấy năm nay dù có Bạch Hà Tích không ngừng tích lũy, nhưng cũng không có khả năng đạt tới trình độ này.



Hơn nữa cũng không cần phô trương như vậy, có được nhiều pháp thuật, phi kiếm, pháp bảo như vậy, thật ra đâu cần dùng tới ba Chân Nhất Thần Quân.



Xem ra động phú Pháp Linh làm hết thảy những chuyện này chỉ vì muốn giữ thể diện. Thật ra động phủ Tiên Tần còn chưa đạt tới trình độ này, nó muốn mê hoặc hai lão Chân Nhất Thần Quân, để có thể dễ dàng khống chế bọn lão, sợ bị Diệu Hóa tông và Xuất Khiếu tông lấn lướt.



Tỷ như tiên thuật Súc Địa Thành Thốn này là tiên thuật của mình, bị động phủ Pháp Linh mượn, cũng giống như mình khống chế Ma Chủ Già Lam sử dụng pháp thuật vậy.



Ngoài ra lần này tấn công Nghiệt Long, thế nào cũng phải diệt sạch, e rằng động phủ Pháp Linh đã nhắm tới ba con Nghiệt Long cấp Chân Long kia. Theo như kinh nghiệm lần trước mình tiêu diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, rất có khả năng sau khi ba con Nghiệt Long này bị đánh chết, hồn phách của chúng sẽ bị động phủ Pháp Linh này thu lấy. Sau này e rằng động phủ Pháp Linh sẽ có được con rối Tiên Tần cấp Phản Hư.



Bất quá như vậy cũng tốt, động phủ Tiên Tần càng hùng mạnh càng có lợi cho mình. Thứ gì mình không lấy được cũng không để cho người khác lấy được.



Vì phương pháp luyện chế bản mệnh pháp bảo của mình, vì khôi phục Cổn Châu, hưng thịnh Nhân tộc, xin lỗi hai vị Đại ca Chân Nhất Thần Quân vậy, chỉ có thể hy sinh các vị mà thôi...



Bất quá đây cũng không hẳn là hy sinh, mà giống như Bạch Hà Tích vậy, y cam lòng trả giá hết thảy để có thể có được lực lượng hùng mạnh. Nói không chừng tương lai y thực hiện được mơ ước của mình, lúc đó cũng không biết y là kẻ ngốc hay mình là kẻ ngốc...



Tóm lại mỗi người đều có lựa chọn của bản thân mình, phải chịu trách nhiệm cho con đường mà mình đã chọn. Đường là do mình chọn, không được hối hận.



Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ miên man. Thương Khung hải đã hiện ra trước mắt.