Tiên Ngạo
Chương 662 : Hiên Viên Tử Vệ
Ngày đăng: 23:08 19/04/20
Vừa nghe xong Dư Tắc Thành lặng đi không nói. Những lời này đã chạm vào nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn. Chiến thể của Ma Chủ Già Lam quả thật là bảo bối, có thể giúp Dư Tắc Thành đạt tới thực lực của Phản Hư Chân Nhất. Nhưng chuyện này cũng cần trả giá xứng đáng, trong thời gian này, Dư Tắc Thành phát hiện ra mình dần dần chịu ảnh hưởng của Ma Chủ Già Lam trong lúc không hay không biết.
Đáng sợ hơn nữa chính là gần đây Dư Tắc Thành lơi lỏng việc tu luyện. Khi một người có được một món vũ khí có thể giúp hắn làm càn, hắn sẽ không nhịn được thường xuyên sử dụng thứ vũ khí ấy. Trước kia sở thích lớn nhất của Dư Tắc Thành là tu luyện, dần dần hắn không còn cảm thấy hứng thú với việc tu luyện nữa.
Đây không phải là chuyện mà Dư Tắc Thành mong muốn, hắn âm thầm cảm nhận được đây là một nguy cơ rất lớn đối với mình. Trạng thái hợp thể như vậy dần dần ảnh hưởng tới hắn, khiến cho hắn ngày càng trở nên lười biếng, trở nên ỷ lại vào pháp thể Thiên Ma này. Có đôi khi Dư Tắc Thành bất giác nghĩ rằng, có được lực lượng hùng mạnh như vậy cần gì phải tu luyện cho vất vả...
Dư Tắc Thành bị bắt buộc phải đưa ra một quyết định quan trọng, đó là dựa hẳn vào thần uy của pháp thể Ma Chú Già Lam, từ nay về sau không hề tiến thủ. Hay vứt bỏ pháp thể Ma Chủ Già Lam, chỉ dựa vào lực lượng của mình, cố công kiên trì đi theo con đường mà mình đã chọn từ trước, nỗ lực tu luyện.
Dư Tắc Thành trầm ngâm thật lâu, một lúc sau mới lên tiếng nói:
- Được rồi, cho ta biết phương pháp tế luyện bản mệnh pháp bảo đi.
Động phủ Pháp Linh lập tức phát ra bạch quang, rót một đạo thần thức vào đầu Dư Tắc Thành, đây là pháp thuật luyện chế thế giới Bàn cổ thành bản mệnh pháp bảo, pháp thuật hùng mạnh nhất ở thời Tiên Tần.
Dư Tắc Thành lặng lẽ lãnh hội, sau đó gật gật đầu, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ. Chỉ chờ thế giới Bàn Cổ tiến hóa xong, sau đó mình có thể tế luyện thế giới Bàn cổ, hình thành bản mệnh pháp bảo của mình.
Còn lại hai ngàn tám trăm điểm công trạng, nếu dùng vào việc nâng cao tước vị quả thật như muối bỏ bể, không có chút ý nghĩa gì. Chẳng bằng mua lấy một ít pháp bảo phi kiếm mà mình có thể sử dụng, nhận lấy lợi ích tối đa. Một con chim trong tay còn hơn hai con trong bụi.
Dư Tắc Thành bắt đầu lựa chọn các loại bảo vật bên trong di tích Tiên Tần. Không cần lấy bí tịch pháp quyết, hiện tại mình không thiếu thứ này. Đợi đến khi thế giới Bàn cổ tiến hóa xong, còn có các loại pháp thuật như Chuyển Sanh Minh Vương Quyết, Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến... đang chờ mình tu luyện. Còn có các loại tiên điển như Tâm Ma Tàn Ảnh, thượng cổ yêu văn, cho nên mình không cần đổi bí tịch bảo điển.
Pháp bảo cửu giai rực rỡ mà mình từng thấy cũng không cần. Sau này mình sẽ tế luyện bản mệnh pháp bảo, những pháp bảo kia không chịu nổi nó một đòn, cho nên không cần quan tâm.
Dư Tắc Thành cảm ứng cẩn thận, lập tức biết được giám định của động phủ Tiên Tần về pháp bào này: Hiên Viên Tử Vệ Bào cửu giai, do Hiên Viên Hoàng đế luyện chế, là pháp bào chuyên dụng của đệ thất Tử Vệ trong mười tám Tử Vệ chuyển sinh Minh Vương, là tín vật chưởng môn, pháp bào trấn phái của Hiên Viên Tử Vệ môn, trên có hai môn tiên thuật.
Thứ nhất là Tử Vệ Thần Quang, Hiên Viên Hoàng đế căn cứ theo bí pháp Nhật Xuất Đông Phương, Tử Khí Đông Lai, Ngũ Hành Huyễn Hóa, Thiên Cương Bắc đẩu truyền lại, vận hành toàn thân, hình thành Tử Vệ Thần Quang. Đây là tiên thuật phòng ngự siêu mạnh, bách tà bất xâm. Ngũ Hành bất phá, âm dương bất độ, đao thương bất nhập.
Thứ hai là Minh Vương Pháp Tướng, do chuyển thân Minh Vương lưu lại, căn cứ đạo lý xuân phong hóa vũ, vạn vật sinh ra, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật nương theo âm mà bao trùm dương, diễn sinh mà thành.
Khi Tử Vệ Thần Quang tan vỡ, người mặc pháp bào gặp lúc nguy nan, có thể kết thành Minh Vương Pháp Tướng, bỏ qua nhục thân, vượt khỏi sinh tử, sinh cơ liên miên bất tuyệt. Pháp bào này có thể chết thay một lần.
Hảo, quả thật là hảo pháp bào, đáng giá hai ngàn năm trăm điểm công trạng, hoàn toàn đáng giá! Tử Vệ Thần Quang kia là phòng ngự siêu cấp, Minh Vương Pháp Tướng có thể chết thay một lần, mình có được pháp bào này vô cùng đáng giá.
Nhìn pháp bào, dần dần sắc mặt Dư Tắc Thành sa sầm, hắn nhớ lại ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy pháp bào này. Hắn đổi pháp bào này, cảm giác đầu tiên không phải là vì lai lịch hay tiên thuật của nó, mà vì pháp bào này đẹp, rất đẹp, sau đó mới nghĩ tới những chuyện khác.
Không xong, đây hoàn toàn là quan niệm thẩm mỹ của Ma Chủ Già Lam, mình lại bị nàng ta ảnh hưởng một lần nữa. Giờ phút này, Dư Tắc Thành lập tức hạ quyết định đau lòng, bỏ đi pháp thể Thiên Ma này. Pháp thể này hùng mạnh, có uy lực vô biên, nhưng nó cũng làm cho Dư Tắc Thành mất đi bản ngã, không còn mục tiêu phấn đấu, được không bằng mắt.
Bỏ, nhất định phải bỏ thôi, cuộc đời của mình phải do mình làm chủ, tương lai của mình không phải một Thiên Ma Ma Chủ nho nhỏ có thể thao túng được. Cho nên mình phải đi con đường của mình, cho dù mình chỉ là một Kim Đan Chân Nhân, mình cũng có cuộc đời của riêng mình.
Nhưng nói bỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng, phải thu lợi tối đa mới được. Ngoài ra sau khi Ma Chủ Già Lam tự do, e rằng chuyện đầu tiên mà nàng làm sẽ là tiêu diệt mình, cho nên phải lo trừ hậu hoạn.
Dư Tắc Thành bắt đầu chậm rãi nghiên cứu, dần dần một kế hoạch xuất hiện trong lòng, sau khi chứng thực từng bước một, cuối cùng gật gật đầu, việc này khả thi.