Tiên Ngạo
Chương 679 : Thăm lại chốn xưa
Ngày đăng: 23:08 19/04/20
Dư Tắc Thành dẫn theo ba đứa trẻ tiến tới thư điếm mà trước kia mình vô cùng yêu thích. Thư điếm này may mắn thoát khỏi trong lần Cổn Châu khôi phục, bất quá hiện tại phía trước đang để bảng sang nhượng.
Dư Tắc Thành tiến vào trong điếm, kêu lớn:
- Lão bản, lão bản, ta tới mua sách.
Một lão nhân xuất hiện, không khác gì lão bản năm xưa. Lão nhân này chính là tôn tử của lão bản năm xưa hay bán sách cho Dư Tắc Thành, hiện tại đã già tới mức này.
Lão đi ra quầy hỏi:
- Xin hỏi vị tiên sinh này muốn mua sách gì vậy, hiện tại sách nơi đây ta đã hạ giá toàn bộ, xin khách quan cứ tự tiện chọn mua.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Thành Lâm Hải này làm sao vậy, nhớ năm xưa không phải như hiện tại...
Lão nhân nói:
- Mười năm trước thiên địa đại biến, biển sinh lục địa, đại lục Cổn Châu mở rộng gấp mười lần, mọi người bắt đầu khai phá xây dựng. Vì chuyện này, dân số thành Lâm Hải đã bỏ đi hết ba phần mười.
- Sau theo làn sóng khai phá, đã thông Đại Vận Hà ra Bắc Hải, Kỳ Liên sơn mạch bị cắt đứt, tuyến đường thay đổi, khiến cho thành Lâm Hải mất đi ý nghĩa là nơi yếu đạo giao thông. Bởi vì hiện tại không cần phải đi qua thành Lâm Hải vẫn có thể tiến vào trung tâm đại lục, cho nên trong mấy năm gần dây, thành Lâm Hải càng ngày càng hoang vắng, thương đội không ghé, thương gia không buôn bán, vạn hộ tiêu điều.
- Thư điếm của ta cũng không thể tiếp tục buôn bán được nữa, người làm nghỉ hết, ta đã già rồi, một mình không thể duy trì, không bán nổi nữa, cho nên mới để bảng sang nhượng. Ngài là vị khách cuối cùng của ta, đáng tiếc cho thư điếm này đã trăm năm tuổi...
Dư Tắc Thành nghe xong cười hỏi:
- Thư điếm của lão đã có ai sang nhượng hay chưa?
Lão nhân lắc đầu. Dư Tắc Thành lại nói:
- Ta sang, lúc còn nhỏ ta vẫn ước mơ được mở thư điếm, hiện tại rốt cục đã có thể thực hiện được, ta sang lại điếm này.
Lão nhân nghe vậy vô cùng kinh ngạc, nhìn kỹ Dư Tắc Thành xem hắn có nói thật không, sau đó đưa hắn đi dạo xem một vòng.
Thư điếm này phía trước là một tòa lầu hai tầng để buôn bán sách, phía sau là một trạch viện có sáu gian phòng, có giếng nước đào, còn có nửa mẫu đất trồng rau, dọc tường trồng trúc, quang cảnh không tồi.
Dư Tắc Thành dạo xem một vòng xong gật gật đầu, bắt đầu thảo luận giá cả với lão nhân, cuối cùng thỏa thuận giá ba ngàn lượng bạc. Dư Tắc Thành lấy bạc đưa ra cho lão nhân, lão nhân bắt đầu làm giấy, mời láng giềng, Lý trưởng tới làm chứng, giao cả thư điếm cho Dư Tắc Thành.
Công việc bận rộn nửa ngày mới xong xuôi, Dư Tắc Thành quan sát thư điếm, nói với ba đứa trẻ:
- Từ hôm nay trở đi, đây là nhà của các con.
Năm năm trôi qua, giờ đây con Dư Tắc Thành đã mười một tuổi, trở thành một tiểu cô nương có mái tóc dài. Hiện tại nó đã tu luyện tới cảnh giới Dẫn Khí trung cấp Luyện Khí kỳ, tương đương với tu vi hai sư đệ của mình.
Dư Tắc Thành biết là nó cố ý như vậy, nó chỉ tu luyện theo kiểu luyện một ngày, nghỉ hai ngày, cho tới bây giờ chưa từng cố công gắng sức, không tỏ ra dụng tâm cực khổ như hai sư đệ.
Tam đồ đệ Cố Tâm Võ của Dư Tắc Thành tuy rằng chỉ mới mười một tuổi nhưng tính cách tỏ ra điềm đạm trầm ổn, hảo sảng phóng khoáng. Từ đây có thể thấy được tương lai, nó nhất định sẽ là một đại hán cường tráng. Tứ đồ đệ Lưu Nham rất giống Dư Tắc Thành thời niên thiếu, hai mắt sáng như sao, vô cùng lanh lợi. Thật ra trong hai tên đồ đệ, Dư Tắc Thành thích Lưu Nham hơn nhưng vẫn đối xử bình đẳng, dạy dỗ chu đáo cả hai.
Dư Tắc Thành xếp thứ tự chúng chiếu theo quy củ sư môn, xếp theo thứ tự nhập môn trước sau. Cho nên con hắn là Nhị đồ đệ, cố Tâm Võ là lão Tam, Lưu Nham là lão Tứ.
Vốn Dư Tắc Thành muốn đặt tên con mình là Lý Thanh Thanh, ngụ ý thanh xuất ư lam, trò giỏi hơn thầy, để tưởng nhớ Ma Chủ Già Lam. Vào một ngày kia tới học đường, lão sư Chu Lý lại sửa một chữ, đặt là Lý Thanh Thành. Chu Lý nhìn đứa trẻ lúc ấy mới bảy tuổi nói:
- Đứa nhỏ này tương lai nhất định khuynh quốc khuynh thành, hy vọng sau này không tái diễn thảm kịch Phong Hỏa Hí Chư Hầu. Đặt tên nó là Thanh Thành, lấy theo âm Thanh Thành sơn của địa vực Cổ Tần. Thanh Thành sơn yên tĩnh nổi danh thiên hạ, hy vọng cả đời nó cũng được bình yên.
Lúc ấy Lý Thanh Thành đang chơi đùa, đột ngột ngẩng đầu lên nói:
- Phong Hỏa Hí Chư Hầu ư? Làm hay lắm, con cũng muốn làm như Võ Chu Hoàng. Bảo con sống bình yên cả đời ư, đại lục Thương Khung chỉ là một nơi chật hẹp như vậy... hừ, hừ.
Nháy mắt lại biến thành đứa nhỏ ngây thơ hoạt bát, khiến cho Dư Tắc Thành và Chu Lý toát mồ hôi trán.
Vốn Dư Tắc Thành muốn cho nó theo họ Lý, nhưng chợt nghe nó nói:
- Đã không họ Dư, vì sao theo họ Lý?
Từ đó về sau, Dư Tắc Thành gọi nó là Thanh Thành.
Ba đứa trẻ dần dần trưởng thành, đứa con trai lớn của phụ nhân giúp việc cho Dư Tắc Thành năm nay đã hơn hai mươi, Dư Tắc Thành bèn cưới vợ cho y. Y bắt đầu lập nghiệp nơi thành Lâm Hải, không còn làm tiểu nhị cho thư điếm nữa, mà làm một chức thư lại nhỏ trong thành.
Đứa bé gái năm nay cũng đã tám, chín tuổi, ngày nào cũng ở cạnh mẫu thân, bận rộn trong Dư gia. Nó chơi rất thân với Thanh Thành, hai đứa hầu như ngày nào cũng chơi đùa vui vẻ.
Hiện tại Dư Tắc Thành bắt đầu dạy cho bọn trẻ tu luyện pháp thuật. Hắn chỉnh sửa tổng kết sở học của mình lại, sau đó truyền thụ Huyết Cương Thần Quyết cho bọn trẻ từng chút một.
Hiện tại Dư Tắc Thành còn lại hai lực Thiên Đạo là lực Lôi Kiếp và lực Huyết Mạch.
Năm tháng trôi qua, Dư Tắc Thành tiếp tục chậm rãi tu luyện trong thành Lâm Hải, cố gắng lãnh ngộ lực Huyết Mạch, nhưng rất lâu vẫn không thể ngộ ra.
Dư Tắc Thành than dài, xem ra vất vả tu luyện như vậy đã đạt tới bình cảnh, hai lực Thiên Đạo còn lại khó lòng lãnh ngộ. Nếu cứ tiếp tục ở lại đây vất vả tự học, cũng không thể nào tiến thêm bước nữa, mình hẳn nên ra ngoài du ngoạn, đã đến lúc đi đó đi đây.
Ngày hôm ấy, bất chợt Dư Tắc Thành nhận được phi kiếm truyền thư của muội muội Dư Tĩnh Hân, muốn gặp mặt mình. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, đứng ngồi không yên, rốt cục an bày việc nhà đâu ra đó, sau đó ung dung bay đi, tới nơi hẹn gặp.
Đã mười năm không gặp muội muội, sư phụ Ma Chủ Già Lam của nàng biến mất, không biết hiện tại ra sao, rốt cục tìm mình là có chuyện gì? Trong lòng Dư Tắc Thành xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ.
Muội muội phát phi kiếm truyền thư ước hẹn Dư Tắc Thành hội ngộ tại cẩm Vũ lâu ở Hạ châu. Sở Tây. Dư Tắc Thành bắt đầu lên đường, để xem thời gian qua muội muội mình sống ra sao.