Tiên Ngạo

Chương 685 : Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp

Ngày đăng: 23:08 19/04/20


Nháy mắt Lục Kiếm hợp nhất, Dư Tắc Thành hóa thân thành cưu, phóng về phía Kim Sí Đại Bằng.



Kim Sí Đại Bằng nhìn thấy kiếm cưu này lập tức run lên, hồn phi phách tán, xoay người định trốn, nhưng hết thảy đã quá muộn màng. Một đạo điện quang cắt qua không trung u ám, chém vào thân thể Kim Sí Đại Bằng.



Kim Sí Đại Bằng hứng một đòn này, đôi kim sí vừa mới giương lên định trốn lóe lên vô số tia chớp. Sau đó điện quang ngập tràn trong cơ thể nó, nháy mắt hóa thành một màn sương đen.



Màn sương đen kia không ngừng chao đảo, muốn cố gắng trở lại hình dáng Kim Sí Đại Bằng như trước. Dư Tắc Thành giải trừ kiếm cưu, thân hình chợt lóe, đã chui vào trong màn sương đen. Một chiêu Tiên Thiên Nhất Khí cầm Nã Thủ chộp ra, lập tức màn sương đen kia bị Dư Tắc Thành bắt gọn, chế ngự chặt chẽ, thu vào trong thế giới Bàn cổ.



Một đòn vừa rồi nhìn qua đơn giản, nhưng đó chính là kết quả tu luyện trong thời gian qua của Dư Tắc Thành. Chiêu Giả Anh hợp cưu kia là Cưu Kiếm Thuật thông qua lãnh ngộ khi quan sát vết kiếm của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, trải qua sự chỉ điểm của Kiếm Lão Nhân, nghiên cứu ra cách dung hợp sáu loại lực Thiên Đạo hóa thành đệ nhị kiếm cưu.



Còn Giả Cưu Hóa Kiếm là Dư Tắc Thành dựa theo thuật luyện chế bản mệnh pháp bảo do động phủ Pháp Linh truyền thụ, lấy Giả Anh mình thử nghiệm trước, hóa sinh thành kiếm. Biến hóa này đã vượt xa dự đoán của Trung Hưng Tổ Sư và Kiếm Lão Nhân. Dư Tắc Thành đã bước lên con đường mà tiền nhân trước đây chưa từng đi qua.



Dư Tắc Thành chần chừ mãi vẫn chưa luyện hóa bản mệnh pháp bảo của mình, là vì hắn muốn sau khi luyện thành Nguyên Anh mới luyện hóa bản mệnh pháp bảo. Như vậy thế giới Bàn Cổ luyện thành bản mệnh pháp bảo sẽ càng thêm hùng mạnh.



Sau khi đánh ra kiếm này, Dư Tắc Thành hết sức buồn bã, bởi vì trong khoảnh khắc xuất kiếm, thật ra hắn đã thu lại hết chín thành lực lượng. Lực Huyết Mạch, lực Lôi Kiếp kia không phải là Giả Anh, không thể hóa Anh thành kiếm, chỉ có thể dùng Phi Dực kiếm, Tâm Tuệ kiếm do mình luyện chế phối hợp xuất kiếm. Nhưng không ngờ hai thanh phi kiếm này không chịu nổi uy lực kiếm này, khiến Dư Tắc Thành không thể không thu lại chín thành lực lượng.



Nhưng chỉ một thành lực lượng này đã đủ. Một kiếm chém xuống, Kim Sí Đại Bằng sải cánh rộng mười dặm lập tức bị giết chết, hết sức nhẹ nhàng thoải mái. Nếu kiếm này được xuất ra với mười thành lực lượng, uy lực của nó quả thật không dám tưởng tượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Cảm giác không thể xuất ra hết toàn bộ lực lượng của mình khiến cho Dư Tắc Thành thầm khó chịu trong lòng, nên dù giết chết cường địch, hắn vẫn không nở nụ cười.



Sau khi bắt được Kim Sí Đại Bằng, lập tức một lực lượng truyền tống Thời Không hùng mạnh tụ tập vào người Dư Tắc Thành, định tiến hành truyền tống hắn ra khỏi Thái Huyền sơn.



Người đời ai cũng như vậy, dù là Phản Hư Chân Nhất cũng vậy. Nhưng trong khoảnh khắc này, Không Ma Kinh trong thân thể Dư Tắc Thành chợt động, vận chuyển Không Ma chân nguyên lực, lập tức đọ sức cùng lực lượng truyền tống vừa xâm nhập thân thể Dư Tắc Thành.



Nó mạnh ta lui, nó yếu ta công, nó lui ta tiến, nó mệt ta tới.



Được Không Ma Kinh chỉ dẫn. Dư Tắc Thành tiến hành vật lộn một phen cùng lực lượng truyền tống này. Thình lình bạch quang chợt lóe, lực truyền tống biến mất, Dư Tắc Thành vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, vẫn chưa bị truyền tống ra khỏi Thái Huyền sơn.



Vốn Thái Huyền sơn này là sơn môn của Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông, Dư Tắc Thành kế thừa Không Ma Kinh, hoàn toàn phù hợp với thân phận của đệ tử Không Ma tông. Cho nên hắn mới có thể khống chế điện xà, cho nên mới không bị truyền tống ra ngoài, hết thảy thật ra cũng bình thường.



Nhưng Dư Tắc Thành biết rằng Thái Huyền sơn này không chỉ đơn giản là sơn môn của Không Ma tông. Xem ra nơi này liên quan rất rộng, thậm chí còn có thể liên quan tới Tiên tộc thành lập ra Đại Liên Minh từ vô số vạn năm trước, liên quan tới Đại Võ Thần Đế, Hiên Viên Hoàng đế tổ tiên của Nhân tộc.



Nói không chừng Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông này là người canh cửa nơi đây, chẳng trách nào bọn họ có thể được xếp vào một trong bảy đại môn phái truyền kỳ. Chuyện nơi này liên quan vô cùng rộng lớn, thậm chí có thể quyết định cả sự sinh tồn của các chúng tộc trên thế giới Thương Khung.




Đạo lôi quang này chỉ là mới bắt đầu, trên trời liên tục xuất hiện lôi quang đánh xuống hết đạo này tới đạo khác. Hàng trăm hàng ngàn đạo lôi quang như vậy giáng xuống, khiến cho cả đất trời dường như do lôi quang tạo thành.



Dư Tắc Thành bắt đầu né tránh, bất chợt biến sắc. Dưới vô số lôi quang giáng xuống ầm ầm, không trung phát sinh biến hóa kỳ dị, quấy nhiễu Thốn Bộ Thiên Lý của Dư Tắc Thành, khiến cho hắn không thể na di ngay tức khắc, không còn linh hoạt như trước.



Thì ra lôi quang này còn có tác dụng như vậy, tuy rằng Dư Tắc Thành không thể na di theo ý muốn, nhưng hắn cũng không hề tỏ ra sợ hãi, giơ tay điểm ra một cái, miệng quát lớn:



- Kiếm!



Keng keng keng... Trong tiếng kiếm ngâm vang lên kịch liệt, mười đạo bạch quang bất ngờ bay lên, Phi Dực kiếm đã xuất, hóa thành mười đạo kiếm quang giữa không trung, bắt đầu va chạm với lôi quang vô tận đang giáng xuống.



Phi Dực kiếm này dài một thước bảy tấc, rộng nửa ngón tay. Toàn thân cả mười thanh phi kiếm trắng như tuyết, tinh quang óng ánh lóe lên không ngừng, phô bày dạng nửa trong suốt, hào quang bảy sắc vô tận trên thân kiếm toát ra không ngừng.



Hai bên lưng kiếm có hai đường thẳng nổi lên chạy suốt, thân kiếm ẩn chứa vẻ thâm thúy khó tả bằng lời, bên trong mơ hồ chớp động tinh quang. Lúc thân kiếm nhẹ run toát ra vô số hào quang mờ mờ, sau đó dần dần tan biến giữa không trung, quả là bảo vật hoàn mỹ.



Kiếm quang Lôi Dực kiếm bay lượn trên không, đón đánh lôi quang vô tận giáng xuống. Những đạo lôi quang gặp phải kiếm quang tung hoành cắt xé, hoàn toàn vỡ nát. Những tia lôi điện vỡ ra bắn tung tóe khắp nơi, khiến cho trong phạm vi trăm dặm chợt hóa thành một biển lôi.



Chỉ thấy mười đạo kiếm quang bạo phát giữa trận mưa lôi quang, kiếm khí Lôi Dực kiếm tung hoành mạnh mẽ. Thình lình Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, từ dưới lên trên nhắm về phía Thanh Loan đang ở trên cao. Tuy rằng động tác ngự kiếm bay lên của hắn vô cùng chậm chạp, nhưng dưới kiếm quang vô tận lại tỏ ra hết sức bình tĩnh.



Dư Tắc Thành bắt đầu xuất kiếm liên tục, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, phá hết cho ta! Dưới kiếm quang xuất ra liên tục nhanh như điện chớp, những tia lôi điện vỡ nát bắt đầu chuyển hóa bay về phía Thanh Loan.



Thanh Loan chính là Phượng Hoàng ngộ kiếp, tương hợp cùng thần lôi, sinh ra từ trong lôi điện, có thể vĩnh viễn bất diệt bên trong thần lôi, quả thật là dị thú Hồng Hoang tối cao trong thiên địa. Bản năng của nó là khống chế lôi điện, nhưng hiện tại phát hiện ra lôi điện do mình phát ra lại bị tu sĩ kia phá tan. Mà tu sĩ kia đang bay tới càng ngày càng gần, xuất kiếm phát uy, mỗi một kiếm đều ẩn chứa khí tức Hồng Hoang vô cùng kinh khủng.



Tuy rằng ánh mắt Dư Tắc Thành như đang cười, nhưng Thanh Loan vẫn cảm nhận được khí tức hủy diệt vô cùng đáng sợ phát ra trên người đối phương. Có lẽ tu sĩ này có thể hủy diệt mình, tuy rằng mình có thể Niết Bàn trùng sinh, bất tử vô số lần, nhưng không biết vì sao trong lòng Thanh Loan lại có cảm giác sợ hãi.



Kiếm quang kia giống như hoa sen nở rộ, Dư Tắc Thành bay càng ngày càng nhanh, kiếm quang của hắn càng ngày càng tới gần Thanh Loan.



Tiếng sấm chợt vang lên ầm ầm không ngớt, cả Thái Huyền sơn có thể nghe được. Đám tu sĩ ở xa xa bất giác dừng tay không đuổi bắt cổ Tinh Ma Linh nữa, tập trung quan sát trận chiến của Dư Tắc Thành. Trong mắt bọn họ toát ra vẻ sợ hãi vô cùng, không ngờ có người có thể ngự kiếm tới trình độ này, quả thật chưa từng nghe qua, có lẽ đây là Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp trong truyền thuyết.



Rốt cục Dư Tắc Thành đã bay tới trước Thanh Loan, một đạo kiếm quang thình lình tràn ngập trong tầm mắt Thanh Loan.



Trước đạo kiếm quang gần như siêu việt Thời Không này, bất ngờ Thanh Loan phóng vút lên cao, từ bỏ không phát ra lôi quang vô tận nữa, hóa thành một luồng lôi điện màu xanh chạy trốn, không đánh nữa mà chạy trốn.