Tiên Ngạo

Chương 696 : Uy của Nguyên Anh

Ngày đăng: 23:08 19/04/20


Sau khi tiệc rượu chấm dứt, Dư Tắc Thành trở về đình viện của mình, trong lòng vô cùng kích động. Chẳng những hiện tại mình đã thành Nguyên Anh, hơn nữa địa vị chưởng môn tương lai cũng đã rộng mở đối với mình.



Thật ra địa vị chưởng môn này trong mắt rất nhiều đệ tử cũng không lấy gì làm quan trọng. Người tu tiên lấy tu tiên làm trọng, hiện tại một lần nữa có khả năng phi thăng, mục tiêu của mọi người đều đặt vào đó.



Nhưng Dư Tắc Thành vẫn muốn trở thành chưởng môn, ý nghĩ này đã nhen nhóm trong lòng hắn từ rất lâu. Cái mà mình theo đuổi là tự do, tự do vô hạn muốn gì làm nấy.



Sau khi trở về động phủ, Dư Tắc Thành lặng lẽ nghỉ ngơi, quan sát Nguyên Anh của mình, lúc này Nguyên Anh nhắm mắt lại như trẻ con đang ngủ say. Dư Tắc Thành tập trung thần niệm vào nó, lập tức Nguyên Anh mở to mắt nhìn quanh. Lúc này Dư Tắc Thành chính là Nguyên Anh kia, Nguyên Anh kia chính là Dư Tắc Thành.



Dư Tắc Thành nhìn thế giới kia bằng Nguyên Anh, chỉ thấy trước mặt là một thế giới hoàn toàn khác. Tất cả linh lực hiện ra trước mắt, có cảm giác như thiên địa đổi khác.



Dư Tắc Thành gật gật đầu, rời khỏi Nguyên Anh, sau đó tiến vào trong thế giới Bàn cổ.



Chợt nghe một tiếng nổ vang, lần này Dư Tắc Thành tiến vào, thế giới Bàn cổ đã hoàn toàn đổi khác. Màn sương đen có những tia tử điện hỗn loạn đã hoàn toàn biến mất, cả thế giới chỉ còn là một màu trắng xóa.



Giọng Lão Thất vang lên, bất quá lần này giọng nói nghe vô cùng máy móc:



- Thế giới Bàn cổ bắt đầu lần tiến hóa cuối cùng, mời người sử dụng đưa nguyên liệu tiến hóa vào một lần cuối. Nguyên liệu cho vào lần này sẽ biến thành hệ thống nền tảng cơ bản nhất, dùng cho lần tiến hóa cuối cùng.



- Nhắc nhở, xin hãy thận trọng khi cho nguyên liệu vào, bất cứ nguyên liệu nào được đưa vào sẽ tồn tại dưới hình thức tài nguyên của thế giới Bàn Cổ. Cơ hội như vậy chỉ có một lần cuối cùng này, xin hãy cực kỳ thận trọng!



Đây là lần tiến hóa cuối cùng của thế giới Bàn cổ, sau khi tiến hóa xong sẽ biến hư thành thật, hoàn toàn khác với trước kia. Dư Tắc Thành gật gật đầu, quan sát không gian trữ vật của mình, bắt đầu chọn nguyên liệu đưa vào. Nguồn truyện: Truyện FULL




Phạm vi Kiếm Ngã thuật của hắn tăng lên, ba Lĩnh Vực cũng khuếch trương không ít. Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cũng trải rộng ra khắp trong Lĩnh Vực của Dư Tắc Thành.



Đây chính là cảm giác của Nguyên Anh Chân Quân, có thể làm cho long trời lở đất, có thể khiến cho nước chảy ngược dòng. Dư Tắc Thành vô cùng kích động, chìm đắm trong lực lượng mà mình mới vừa có được.



Một lúc lâu sau, Dư Tắc Thành dần dần tỉnh lại, mình cần phải từ từ làm quen với lực lượng này, mới có thể khống chế, sử dụng nó một cách triệt để.



Phương thức chiến đấu trước kia cũng phải thay đổi, hết thảy phải biến hóa, phải từ từ nghiên cứu lại một lần nữa. Bất quá Dư Tắc Thành hết sức tin tưởng ở mình, chuyện này đối với mình là không thành vấn đề.



Chỉ riêng chuyện điều khiển phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa đã khác với trước kia. Trước kia lúc nào mình cũng phải cầu khẩn nó mới có thể điều khiển, còn không thể sử dụng lực Thiên Đạo, bằng không nó sẽ ì ra không cử động.



Hiện tại chỉ cần động niệm trong lòng, nó sẽ động theo, hoàn toàn có thể sử dụng tự do. Hiện tại nó đã thừa nhận mình, cho dù sử dụng lực Thiên Đạo điều khiển, nó cũng hoàn toàn chấp nhận. Chỉ riêng điểm này thôi, đã thấy trở thành Nguyên Anh khác biệt thế nào.



Dư Tắc Thành cảm nhận một lúc, sau đó mới ngự kiếm đáp xuống, đi tới kho sách ngoại môn. Dọc trên đường đi, tất cả đệ tử ngoại môn nhìn thấy hắn bèn đứng thẳng người, cung kính thi lễ, chờ đến khi Dư Tắc Thành hoàn toàn biến mất mới tiếp tục đi lại. Sự cung kính này hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng, Dư Tắc Thành là Ngũ Hành Linh Căn, hôm nay đại thành Nguyên Anh, chính là cổ vũ lớn lao cho tất cả người tu tiên có Linh Căn không tốt.



Dư Tắc Thành cảm nhận được sự tôn kính này, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn quyết định hôm nào đó sẽ ra ngoại môn giảng pháp, chỉ điểm cho đám đệ tử này một chút. Cho dù bọn chúng không thể vào nội môn, cũng học được chút đỉnh ở ngoại môn, trở về nhà cũng được oai phong một đời.



Dư Tắc Thành tới kho sách ngoại môn, đúng lý ra hôm nay không phải là mồng Một, không thể xem sách. Nhưng Dư Tắc Thành đã đích thân tới đây, không cần phải tuân thủ quy củ gì cả. Năm xưa phải nộp mười viên linh thạch trung phẩm, chỉ được xem trong một canh giờ, còn phải mang bao tay da để tránh làm hư hỏng sách. Xem xong còn bị kiểm tra, nếu có tổn hại dù chỉ một chút, ắt phải bồi thường không ít.



Hiện tại không cần, muốn xem sách này bao lâu cũng được, thậm chí lấy đi cũng không sao, đây chính là đãi ngộ dành cho Nguyên Anh Chân Quân.