Tiên Ngạo

Chương 772 : Ung dung rời đi

Ngày đăng: 23:09 19/04/20


Bên cạnh Hòa thượng Nguyên Anh lúc trước hỏi tọa giá của Dư Tắc Thành quát:



- Sư huynh, nói lời vô ích với hắn làm gì, để ta nhìn xem Diệt Độ Chân Quân này rốt cuộc dựa vào cái gì để diệt độ.



Nói xong, Hòa thượng kia liền khống chế một đạo kim cương quang hoàn đánh về phía Dư Tắc Thành.



La Sát Kim Cương tông này mặc dù đều mặc trang phục Hòa thượng, tất cả đều được xưng là đệ tử Phật gia, nhưng bọn họ tu luyện lại là thủ đoạn tu tiên thuần khiết, cũng phân chia là Kim Đan Nguyên Anh, không giống những đệ tử Phật môn chính tông khác tu luyện Tam Quang Ngũ Luân Cửu Thức Chi Thuật.



Môn phái bọn họ am hiểu nhất chính là kim cương phòng ngự chi pháp này, thế nhưng đối với bọn họ Dư Tắc Thành không xem thường chút nào. Nhớ rõ năm đó Kim Cương Xử của Bích Nhãn Kim Cương, Đại Địa La Hán Thân của Tuệ Nhiên. Đại Uy Đức Kim Cương Mật Pháp Thân Ngoại Hóa Thân của Tử La Kim Cương đều là pháp thuật hùng mạnh, đều là pháp thuật không thể xem thường.



Hòa thượng Nguyên Anh kia khống chế đạo kim cương quang hoàn này đã đạt tới trình độ hồn nhiên nhất thể, tỉ mỉ quan sát có thể cảm giác được quang này phân làm một trăm linh tám đạo kim cương phòng nhự tráo, một trăm linh tám đạo phòng ngự thuẫn này đã hoàn mỹ hóa thành một thể, không chút phân biệt, hơn nữa có một cảm giác thiên địa hợp nhất.



Nhìn thấy cường địch như vậy, Dư Tắc Thành đột nhiên nở nụ cười, năm đó mình đã đánh chết Bích Nhãn Kim Cương, đã bắt đầu cuộc đời tu tiên chân chính của mình tại Tây Lĩnh. Đánh chết Tuệ Nhiên bắt đầu hành trình diệt hết Trúc Cơ thí luyện của Lục phái Tà Môn. Đánh chết Tử La Kim Cương bắt đầu tu luyện Kim Đan, cuối cùng đến Tam Thiên Giới.



Có thể nói, mình mỗi một cảnh giới gặp phải một lần đệ tử La Sát Kim Cương tông này, sau khi gặp phải bọn họ liền lập tức có kỳ ngộ biến hóa, xem ra đây là ông trời thành toàn cho mình, mình vừa mới Nguyên Anh lại gặp được đệ tử La Sát Kim Cương tông này, lẽ nào mình lại sắp sửa có kỳ ngộ hay sao?



Nguyên Anh Chân Quân của La Sát Kim Cương tông này phát ra một kích.



Một kích trường không, một kích này khi bắt đầu chỉ ở trên người hắn phóng ra một đoàn kim quang, đến trăm trượng trước người Dư Tắc Thành đột nhiên biển đổi tỏa ra khí thế vô cùng. Đây đâu phải là một kích bình thường gì, không ngờ toát ra khí tức như dời non lấp bể, giống như khống chế một tòa núi lớn từ trên trời giáng xuống, áp bách tới.



Theo một kích này của hắn, từng vòng từng vòng khí ba động màu xanh nhạt xuất hiện, những ba động này tản ra bốn phía, chỗ nó lan đến núi đá tan vỡ, cây cối đứt gãy, toàn bộ mười dặm ở trong một kích này hóa thành nơi đổ nát.



Trong vòng sáng kia ẩn chứa lực lượng cực lớn, lực lượng đó mơ hồ truyền đến tiếng khí chấn ong ong, uy thế quái dị làm kẻ khác kinh hãi.



Một kích bạo liệt của quang hoàn này hướng về Dư Tắc Thành đè xuống, trọng áp như núi, đây là Bàn Sơn Điền Hải Đại Uy Kim Cương Giải, chỉ cần lao tới ba mươi trượng trước người Dư Tắc Thành, pháp lực bạo phát, hình thành Đại Uy Kim Cương chi lực, hoàn toàn có thể phá diệt tất cả, hóa giải thiên địa, phân giải tất cả thành bụi, ở dưới một kích này, sơn phong bàn tẩu, san núi lấp biển.



Miệng hắn quát:



- Đền mạng cho Tuệ Nhiên sư diệt của ta.



Thì ra hắn là sư thúc của Tuệ Nhiên năm đó bị Dư Tắc Thành đánh chết, nhìn thấy Dư Tắc Thành đã khơi lên ân oán năm đó, cho nên tùy tiện xuất thủ đã dùng một kích tuyệt mệnh.


- Đa tạ Diệt Độ Chân Quân tương trợ, Đại Tạo Phật tông ta mới không trở thành chó săn cho người khác, cơ nghiệp ngàn năm có thể may mắn tránh khỏi, cảm tạ.



Dư Tắc Thành nâng hắn dậy, nói:



- Ta chỉ có thể giúp các ngươi một lần, chân chính có thể giúp các ngươi vẫn là bản thân các ngươi, không cần cảm tạ ta.



- Ta tặng ngươi một câu, năm đó tổ sư Tiểu Giác Thiền Sư của Đại Tạo Phật tông đề xuất khẩu hiệu trong lòng có Phật, người người thành Phật, không nhất định phải lễ bái, ta tức là Phật, cuối cùng đạt La Hán quả, thành Bồ Tát thân, phi thăng thượng giới, đó là anh hùng bậc nào.



- Hiện tại Đại Tạo Phật tông, tà công yêu pháp chỗ nào cũng có, những đệ tử ngộ ra chân lý đều bị gạt ra khỏi tông môn. Người người thành Phật... ôi, hi vọng ngươi giải quyết cho tốt.



Nói hết lời của sư phụ năm đó, Dư Tắc Thành đứng lên, ung dung mà đi.



Dư Tắc Thành hóa thành một đạo thiểm điện, không chút để ý tới Cuồng Thiền Sư bởi vì lời nói của mình mà rơi vào trầm tư, ung dung mà đi.



Cuồng Thiền Sư đứng yên ở đây hồi lâu, yên lặng nhắc lại lời nói của Dư Tắc Thành, kỳ thực hắn vốn cũng có ý nghĩ này, chính là bởi vậy sư phụ hắn mới có thể đem Kim Phật Xá Lợi của Đại Tạo Phật tông truyền cho hắn, hắn mới có thể đối kháng với Khổ Thiền Sư.



Hôm nay được Dư Tắc Thành chỉ điểm nhất thời tâm cảnh thanh minh, tuyệt đối thay đổi quá khứ. Dưới sự lãnh đạo của hắn, Đại Tạo Phật tông rộng mở môn nhân năm đó rời đi. giống như Hoan Hỉ Phật của Tây Lĩnh tụ tập vô số cao thủ đối kháng tập kích của La Sát Kim Cương tông, thay đổi môn quy, thanh tịnh môn phái, tái hưng bản môn.



Dưới sự chuyên tâm cải cách của hắn, Đại Tạo Phật tông lại một lần nữa quật khởi, hắn cuối cùng có được Phật tâm, đạt tới cảnh giới Phản Hư, trải qua ngàn năm, cuối cùng làm cho Đại Tạo Phật tông trở về hàng ngũ thượng môn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



Chuyện năm đó, báo đáp hôm nay, có ân báo ân, có oán trả oán, lại kết thúc một đoạn nhân quả ngắn, hơn nữa mình ba kiếm đánh chết một gã Nguyên Anh Chân Quân, việc này trước đây quả thực chính là giống như nằm mơ, sau sinh tử đạo, đây chính là sự thực, ngược lại nhỏ bé không đáng kể, trong lòng Dư Tắc Thành không khỏi vô cùng đắc ý.



Có ân báo ân, có oán trả oán? Đột nhiên Dư Tắc Thành dừng lại, trong mơ hồ Dư Tắc Thành nghĩ tới một người năm đó, năm đó mình ở huyện thành Sơn Trúc đều dựa vào Nhã Hương trợ giúp, mình mới có thể bước trên con đường tu tiên, còn có Ngữ Điệp, nữ nhân đầu tiên của mình.



Tâm tư khẽ động, nhất thời vô số chuyện cũ năm xưa nổi lên trong đầu, một đêm phong lưu khoái hoạt, Ngữ Điệp đi không từ giã, ân tình trợ giúp của Nhã Hương, không có nàng, mình tuyệt không thể có được ngày hôm nay.



Nghĩ đến đây Dư Tắc Thành lấy bản Phù Đồ Lục ra, không tự chủ được lật xem, bao nhiêu năm sách này vẫn ở trên người, không rời chút nào, kỳ thực mình vẫn nhớ kỹ phần nhân tình đó.



Tương lai có cơ hội nhất định phải báo đáp Nhã Hương, có cơ hội nhất định phải gặp Ngữ Điệp, có cơ hội...



Chờ một chút, vì sao là có cơ hội, vì sao không phải là hiện tại, vì sao nhiều năm như vậy mình cũng không nhớ tới các nàng một lần, chỉ nhớ kỹ bảo quản tốt Phù Đồ Lục này, vì sao vậy?