Tiên Ngạo

Chương 775 : Hoang dã Vực Ngoại

Ngày đăng: 23:09 19/04/20


Dư Tắc Thành ở ngoài trăm dặm, lại gọi Côn Bằng ra, hướng về phía xa xuất phát, đại lục Huyền Châu, Cực Tây, Thiên Phù Đảo.



Một đường màn trời chiếu đất, phi hành về phía trước, cuối cùng một ngày này bước vào vùng Cực Tây, Cực Tây Huyền Châu này hoang vắng không gì sánh được, khắp nơi đều là một mảnh tuyết trắng, hoặc là tuyết trắng, hoặc là đất cát, người ở đây rất thưa thớt, không cần nói người, ngay cả dã thú yêu ma cũng ít muốn chết.



Dư Tắc Thành dựa theo địa đồ mặt sau lá thư, đi tới từng chút nữa, cuối cùng dần dần đi tới Thiên Phù Đảo.



Thiên Phù Đảo này ở ba vạn dặm phía Tây Huyền Châu, trong biển rộng, nơi đây hoàn toàn giống như một thế giới khác, đến đây Dư Tắc Thành có một cảm giác không nói nên lời, dường như nơi đây căn bản không phải thế giới Thương Khung, giống như đi tới Vực Ngoại.



Nơi đây thường thấy phù thạch huyền sơn, từng tảng đá lớn lơ lửng trên không trung, hoàn toàn vi phạm pháp tắc Thiên Địa, đây khả năng chính là nguồn gốc của Thiên Phù Đảo.



Trên những phù thạch này còn có một ít thực vật ly kỳ tồn tại, có hướng lên trên sinh trưởng, có hướng xuống dưới sinh trưởng, có thực vật thậm chí bò sát giống như rắn, kinh nghiệm của dĩ vãng ở đây hoàn toàn trở thành phế thải, hoàn toàn chính là một chỗ thiên địa khác.



Dư Tắc Thành ở chỗ Thiên Phù Đảo này tìm kiếm tung tích của Tây Cực Lôi Âm tự, đột nhiên ở phía trước có nguyên khí ba động truyền đến. Dư Tắc Thành nhìn về phía bên kia, chỉ thấy phía xa bay tới hai tu sĩ.



Từ xa nhìn lại, hai người này phi hành trên độ cao năm ngàn trượng, khống chế tọa giá, nhanh như thiểm điện, vừa nhìn chính là Nguyên Anh Chân Quân, nơi này hoang vắng không gì sánh được làm sao lại có tu sĩ đến đây?



Hai Nguyên Anh Chân Quân này thấy Dư Tắc Thành từ xa, thay đổi phương hướng bay lại đây, tốc độ của bọn họ rất nhanh, đảo mắt đã đi tới trước mặt Dư Tắc Thành.



Từ xa một người trong đó hô:



- Đao hữu xin hỏi cũng đến Tây Cực Lôi Âm tự sao?



Hai người này, một nam một nữ, nam tử khống chế một con Bích Nhãn Kim Điêu, nữ tử khống chế một con Hồng Đính Tiên Hạc.



Bích Nhãn Kim Điêu lớn hai mươi trượng, kim sí, kim vũ, bích nhãn, kim trảo, thần uy không gì sánh được, cặp bích nhãn kia nhìn qua liền làm cho người ta có cảm giác kỳ dị, cao ngạo, dũng cảm, làm cho người ta có loại yêu thích nói không nên lời.



Hồng Đính Tiên Hạc, chân dài, gáy nhỏ, giương cánh chừng mười trượng, vô cùng thần tuấn, trên đầu đỏ tươi, hai cánh mở ra dấy lên từng đoàn gió bạo, chân dài, song trảo như cương câu, có thể xuyên thủng kim loại.




Đây là quy củ của Tu Tiên Giới, ngoại trừ quan hệ sư đồ sư tổ trực hệ sẽ không cải biến theo sự tăng tiến của tu vi, các quan hệ khác đều sẽ thay đổi theo sự thay đổi của cảnh giới tu vi, thế nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, chủ yếu vẫn xem quan hệ giữa hai bên mạnh ai nấy kết giao, mọi người ai có giao tình của người ấy.



Ba người liền sóng vai phi hành, khống chế ba con tiên cầm bay về phía xa. Tiên Hạc, Côn Bằng, Kim Điêu bay lượn trên không trung, có uy mãnh, có cao ngất, có tuấn tú, thực sự là mỗi con một vẻ.



Phương Chính Chân Quân đi trước dẫn đường, dẫn Dư Tắc Thành tới Tây Cực Lôi Âm tự, vừa phi hành hắn vừa nói:



- Diệt Độ sư đệ, ngươi đây là Côn Bằng đi, không nghĩ đến hoang dã Vực ngoại không ngờ còn có loại thần thú này tồn tại, thực sự là ước ao nha.



Dư Tắc Thành không khỏi sửng sốt, không có nghe ra ý tứ trong lời nói của Phương Chính tiên sinh. Huyền Dạ bên cạnh nói:



- Đúng vậy, thực là thần tuấn nha, quá đẹp, chuyện lần này hoàn tất, ta không tìm được Côn Bằng, ta tuyệt đối không ra khỏi hoang dã Vực Ngoại.



Dư Tắc Thành nghi hoặc nói:



- Hai vị đạo hữu, các ngươi đều hiểu lầm rồi. Côn Bằng này của ta cũng không phải tìm được ở hoang dã Vực Ngoại, kỳ thực là...



Dư Tắc Thành thật đúng là không biết giải thích thế nào, đúng lúc này, nguyên khí trên trời biến đổi, giống như trong nhất thời âm biến dương, âm diệt dương sinh, âm dương hỗ biến, trong khoảnh khắc này vạn khí hỗn loạn, trên dưới khởi vũ, vạn vật treo ngược, sau đó chính là một tiếng nổ vang.



Tiếng nổ này là tiếng sấm, tiếng sấm đáng sợ đến cực điểm, lôi âm lượn lờ, hóa nhập trong hư không, khi tỏ khi mờ, như có như không, tỏa khắp bốn phương.



Trên trời dưới đất, tất cả nguyên khí, vô luận là tự do trong thiên địa, hay là ẩn sâu trong đại địa, chính là thần thể chi khí, ở trong tiếng sấm này toàn bộ hơi hưởng ứng theo.



Thanh âm hồi ứng có thể cực kỳ nhỏ, nhưng quy mô hàng tỷ tập hợp lại đủ khiến thiên địa biến sắc, âm hưởng này nương theo lôi âm, hai thứ tương hợp, vô cùng đáng sợ.



Dư Tắc Thành liền cảm giác toàn thân nổ vang, theo lôi âm chấn động, chỉ cảm thấy đều bị chấn động giống như nghiền nát, khẽ động một chút đã nghe rào rào, trên dưới nhảy lên, nhất thời một cảm giác thiên hôn địa ám nhịn không được muốn nôn mửa xuất hiện.