Tiên Ngạo
Chương 777 : Đời người mới gặp lúc ban sơ
Ngày đăng: 23:09 19/04/20
Nói xong Tam Huyễn đi qua oán hận trảo một cái, chộp nát toàn bộ hoa mai nở rộ này, thế nhưng trong nháy mắt cây hoa mai này dần dần lại lớn lên nở ra, đóa hoa vẫn cười đón gió dưới bích họa này như trước, đẹp mê hồn.
Phương Chính tiên sinh lắc đầu, mọi người tiến vào trong đại điện của Lôi Âm tự này, nơi này thực sự là nhân viên thưa thớt, dọc đường đi Dư Tắc Thành chỉ nhìn thấy hơn mười Hòa thượng, tự viện lớn như vậy người ở rất thưa thớt.
Thế nhưng những Hòa thượng này, toàn bộ tu vi không thấp, phần lớn đều là cảnh giới Kim Cương, cao thủ như mây.
Tiến vào đại điện, chỉ thấy trên đại điện có mấy người đã ở đây, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, đều ở đây đợi.
Ba người tiến vào, trong đó có mấy người nhìn thấy Phương Chính liền đi tới chào hỏi. Phương Chính lần lượt đáp lại, lần lượt giới thiệu từng người cho Dư Tắc Thành.
Ở trong đại điện này còn có bốn người, trong đó một người toàn thân mặc đạo bào trắng, đội một chiếc nhật nguyệt đạo quan màu trắng, sắc mặt trong trắng lộ xanh, chỉ có một cặp mắt lộ tinh mang, chân đi Bạch Mang Lữ Tổ hài, tóc đen râu đen, thân khoác đạo bào, đạo quán màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, có chút cảm giác phiêu hốt như tiên.
Phương Chính giới thiệu:
- Đây là Lệ Không Chân Quân, chưởng giáo Hư Vô Phiêu Miểu tông.
Dư Tắc Thành lập tức sắc mặt cả kinh, hắn không ngờ là Lệ Không Chân Quân chưởng môn Hư Vô Phiêu Miểu tông, cũng chính là sư phụ của Lôi Vạn Quân, hắn khống chế Hư Vô Phiêu Miểu tông thế lực khổng lồ, không ngờ có thời gian này đến đây tụ hợp. Nguyên Trần Thượng Sư này quả nhiên không đơn giản nha.
Phương Chính tiên sinh giới thiệu người thứ hai, người đó đầu đội thanh vân quan, râu năm chòm màu xám dài tới ngực, đạo bào màu xanh nhạt không có bất luận tiêu ký rõ ràng gì, pháp ngoa cũng bình bình thường thường, ngũ quan đoan chính, lại khinh dật phiêu sái, làm cho người ta nhìn thấy liền có một trận cảm giác dễ dàng thoải mái ào ào mà đến.
Thế nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện phía sau vai hắn luôn có một cỗ tử khí quan thân rất nhạt, giống như nhìn không rõ, thế nhưng lại cảm giác được rõ ràng, tiên khí mơ hồ bay ra, làm cho người ta không bao giờ cho rằng hắn là một người tu tiên bình thường nữa.
Khí tức này không ngờ đã đạt tới cảnh giới thần hư hình hư hồn diệc hư; thần tụ khí tụ thể tức tụ, tử khí (khí tím) quán đỉnh, nhất khí xuyên vân.
Phương Chính tiên sinh nói:
- Đây là Nhất Nguyên Chân Quân tông chủ Tử Khí Đông Lai tông.
Dư Tắc Thành nhìn hắn một cái, nhất thời cả kinh. Tử Khí Đông Lai tông này chính là đại địch của Hiên Viên Kiếm Phái, lần đại chiến trước suýt chút nữa đã diệt môn bọn họ, về sau không biết bọn họ đã cống hiến bảo vật gì, mấy người lão điên mới đình chỉ công kích, không có diệt môn môn phái này.
Nhất Nguyên Chân Quân kia nhìn Dư Tắc Thành, trong mắt bỗng chốc mang theo cừu hận, mặc dù Phương Chính tiên sinh không có giới thiệu, những hắn biết Dư Tắc Thành là ai.
Phương Chính giới thiệu đến người thứ ba, người đó đầu đội Kim Hạc Triển Sí quán, thân khoác Tiên Thanh Đạo Chủ bào, lưng đeo Xích Anh Tử Lưu Tô, là một đạo nhân dáng vẻ nhàn nhã. Hai hàng lông mày màu tím, tròng mắt cũng màu tím. Nhưng chuyện làm người khác kinh ngạc chính là trên đỉnh đầu chừng ba thước cũng có khí tím lưu chuyển, trông vô cùng nổi bật, khiến cho người ta nhìn thấy khó có thể quên.
Phương Chính nói:
- Đây là Không Dung Chân Quân tông chủ Chư Nhược Không Vô tông.
Sau đó giới thiệu với ba người:
- Đây là Diệt Độ Chân Quân Hiên Viên Kiếm Phái.
Lệ Không Chân Quân hừ lạnh một tiếng, coi như chào hỏi. Nhất Nguyên Chân Quân không thèm để ý, chỉ có Không Dung Chân Quân thi lễ chào hỏi.
Dư Tắc Thành tiến lên thi lễ, hai người nhìn nhau cười, coi như làm quen.
Trong đại điện còn có một người, một thiếu niên bạch y bạch bào, thế nhưng thiếu niên cao ngạo không gì sánh được, không để mọi người vào mắt, Phương Chính tiên sinh cũng không giới thiệu hắn.
Mọi người ở cùng một chỗ nói chuyện, mọi người trò chuyện thật vui vẻ, những người này đến đây ít nhất một hai lần đều vô cùng quen thuộc. Trong đó có người hỏi Dư Tắc Thành đến làm người ngăn cản thứ mấy, Dư Tắc Thành nhất thời không biết đối đáp thế nào.
Phương Chính tiên sinh nói với Tam Huyễn Thiền Sư:
- Tam Huyễn, Diệt Độ Chân Quân đến đây cũng không phải giống như chúng ta, hắn tới cầu kiến tiên sư, không biết Nguyên Trần Thượng Sư có thời gian hay không, gặp mặt một chút?
Phương Chính chậm rãi nói ra ý đồ của Dư Tắc Thành. Tam Huyễn nghe nói như thế, sắc mặt lập tức biến đổi, nói:
Nhất Nguyên Chân Quân và Lệ Không Chân Quân cũng không thèm liếc mắt nhìn Dư Tắc Thành. Nhất Nguyên Chân Quân chính là đại địch của Hiên Viên Kiếm Phái, cừu địch trước mắt không có động thủ cũng đã rất khắc chế rồi.
Bởi vì chuyện của Lôi Vạn Quân, Lệ Không Chân Quân cũng không có hảo cảm với Dư Tắc Thành, bởi vì quan hệ của Dư Tắc Thành và Mộc Tư Y, dẫn đến Hư Vô Phiêu Miểu tông ở thành Lư Châu trở thành trò cười, Lôi Vạn Quân chưa gượng dậy nổi. Lệ Không Chân Quân gần như coi Lôi Vạn Quân trở thành nhi tử của mình, cho nên đối với Dư Tắc Thành nào có sắc mặt Hòa nhã gì.
Nguyên Anh Chân Quân giống như bọn họ, bởi vì công pháp vẻ mặt không che đậy, thích chính là thích, ghét chính là ghét, tuyệt đối sẽ không tiểu lý tàng đao hạ thủ phía sau, như vậy bọn họ cũng sẽ không đến được cảnh giới này.
Dư Tắc Thành nhẹ nhàng rời đi, xoay người rời khỏi Lôi Âm tự này, đi ra ngoài mười dặm liền dừng lại, bởi vì trên mặt đất dần dần có đóa hoa nở rộ, ở trong khí hậu hàn băng này, một ít đóa hoa sinh mệnh lực hùng mạnh chậm rãi nở ra.
Có thể như vậy, chỉ có một chuyện, đó chính là Lạc Tĩnh Sơ tới rồi, Dư Tắc Thành cao giọng hô:
- Lạc Tĩnh Sơ, Lạc Tĩnh Sơ, nàng tới rồi đúng không, đi ra đi, ta ở chỗ này, ta là Dư Tắc Thành, ta ở chỗ này.
Không có ai, chỉ có đóa hoa kia đang nở ra đón gió ngạo tuyết.
Dư Tắc Thành tiếp tục hô lớn:
- Mau mau đi ra, là ta. Nàng đã quên ta sao? Đời người nếu chỉ như gặp lần đầu.
Nói xong. Dư Tắc Thành lấy ra bức tranh của Nguyên Trần Thượng Sư tặng cho, chậm rãi mở ra, ở trên tuyết địa này bức họa phấp phới theo gió, phát ra thanh âm phạch phạch.
Nhìn bức tranh này, Dư Tắc Thành yên lặng ngâm:
- Vai gầy thon thả, cổ trắng cao cao, khí chất chẳng khác nào tiên nữ. Dung mạo tuyệt luân, chẳng khác nào hoa mới nở...
Theo tiếng ngâm của Dư Tắc Thành, dần dần ở phía sau hắn xuất hiện một mỹ nữ thướt tha, cũng theo hắn ngâm lên:
- Đôi mắt sáng trong thật quyến rũ, hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên hai gò má. Tư thái kỳ mỹ, minh diêm cao nhã, dung nhan an tịnh, thần thái nhàn thục, nhu thuận khoan Hỏa duyên dáng, dùng lời nói thật khó mà hình dung được.
Hai người cùng nhau nhớ lại, theo tiếng ngâm của bọn họ người trên bức tranh giống như sống, nhẹ nhàng khiêu vũ, hoa mai nhẹ nhàng, chân tình lưu động, đứng ngạo nghễ trong tuyết.
Cuối cùng ngâm xong, thanh âm biến mất, thế nhưng giống như dư âm vân còn phiêu đãng theo tiếng gió vang vọng ở trong thiên địa này...
Một lúc lâu sau, Dư Tắc Thành thu bức tranh lại đưa cho Lạc Tĩnh Sơ phía sau, nói:
- Nàng cầm lấy, đây là của nàng.
Lạc Tĩnh Sơ yên lặng tiếp nhận bức tranh này, lại nhìn thoáng qua, giống như muốn khắc sâu tất cả hình ảnh trong bức tranh vào đầu, sau đó bức tranh biến mất được nàng thu lại, nàng nói:
- Ngươi, ngươi vì sao lại hủy phong thư kia? Vì sao không cầu hắn trợ giúp ngươi siêu độ những thần ma này.
Dư Tắc Thành bước vào Thiên Phù Đảo, tất cả mọi thứ đều ở trong tầm mắt của Lạc Tĩnh Sơ, tất cả lời nói của hắn với Phương Chính tiên sinh, Huyền Dạ Chân Quân nàng đều nghe được, thậm chí khi Dư Tắc Thành rời đi đã hủy đi thư tín của Chân Ngã Thượng Nhân, nàng cũng cảm giác được.
Dư Tắc Thành nói:
- Đôi khi, người ta chỉ có một lựa chọn, những thần ma này ngoại trừ nơi này, ta không tin thiên hạ rộng lớn lại không có chỗ nào có thể siêu độ, thực sự không được ta có thể luyện hóa bọn chúng.
- Thế nhưng nàng chỉ có một người, nàng là bằng hữu của ta, ta không giúp nàng thì ai giúp nàng, chuyện của nàng chính là chuyện của ta, cho nên chỉ có một lựa chọn, hoặc nói không cần lựa chọn.
Lạc Tĩnh Sơ nhìn Dư Tắc Thành, không nói một lời. Dư Tắc Thành đối mắt với nàng, mắt sáng như đuốc.
Hai người ở trong ánh mắt này, dần dần có một cảm giác tâm linh Hòa hợp với nhau, hai bên cảm ứng được tâm của đối phương, tim của đối phương đang đập, hơn nữa dần dần đã biến thành một giai điệu.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành xuất hiện vào thời gian mình mềm yếu nhất, tựa như một tòa núi lớn ngăn trở trước người mình, che mưa chắn gió cho mình, Lạc Tĩnh Sơ có một cảm giác buông thả tất cả mọi chuyện, trong lòng đột nhiên muốn nói hết những buồn khổ của mình, buồn khổ này tám trăm năm qua vẫn theo nàng, ngày hôm nay cuối cùng đã nói ra.