Tiên Ngạo
Chương 787 : Biển lưu ly quang
Ngày đăng: 23:10 19/04/20
Trong khoảnh khắc này, lúc phân thân của Khô Trúc lão nhân chuẩn bị phát lực, Dư Tắc Thành thình lình động. Bởi vì trong lòng hắn bất ngờ có tiếng kêu lên, không thể để cho y phát lực, không thể để cho y xuất chiêu, không thể để y phát động công kích.
Nháy mắt chiến ý Dư Tắc Thành nổi lên dào dạt, thi triển một chiêu Thốn Bộ Thiên Lý, bay tới sát phân thân đối phương chém ra một kiếm.
Kiếm quang màu bạch kim chợt lóe, nháy mắt Dư Tắc Thành hóa thân kiếm cưu, sáu loại lực Thiên Đạo bạo phát tụ tập lại, lực lượng vô cùng đáng sợ chém về phía đối phương.
Lực Tinh Thần, đạo Thần Dương, lực Sát Ma, đạo Phân Phân Hợp Hợp, lực Huyết Mạch, lực Lôi Kiếp tụ tập lại hóa thành kiếm cưu. Lực lượng Hồng Hoang vô cùng đáng sợ xuất hiện trên thế giới này, uy lực một kiếm này không ai ngăn nổi, ngăn cản là chết.
Phân thân kia thấy vậy không thể không lui, miệng lẩm bẩm:
- Thiên địa bất nhân, vạn sinh...
Hai chữ tịch diệt chưa kịp đọc xong đã bị một kiếm của Dư Tắc Thành bức lui. Y không thể không cấp tốc thối lui lại, tránh thoát một kiếm này. Không quan trọng, chuẩn bị phát chiêu trở lại.
Nhưng y đã lui một bước, vĩnh viễn mất đi tiên cơ không thể nào lấy lại. Dư Tắc Thành thuận thế dùng kiếm cưu chém một cái, Kiếm Ngưng Lão tụ lực Sát Ma, xoay người chuyển một nhát Kiếm Tâm Tuệ kèm lực Huyết Mạch, chém, chém, chém...
Một cái búng tay là sáu mươi sát na, mỗi sát na là chín trăm lần sinh diệt.
Trong một sát na này, Dư Tắc Thành chém ra vô số kiếm, mỗi một kiếm đều đáng sợ vô cùng. Mỗi một kiếm đều có thể lấy đầu người, giết chết ngay tại chỗ.
Chỉ trong nháy mắt kiếm quang Dư Tắc Thành ùn ùn chém ra như nước thủy triều, không hề dừng lại. Kiếm quang tung hoành khắp không gian, cả bầu trời chỉ còn lại ánh sáng của kiếm quang này. Cực Nguyên Thần Quang, Vạn Sinh Tịch Diệt gì đó, bất kể ngươi nắm trong tay bí pháp vô thượng kinh thiên cũng phải chờ đó. Muốn sử dụng ư, chờ ta chém đầu ngươi xuống rồi hãy tính.
Chém. chém. chém... phân thân của Khô Trúc lão nhân lùi về phía sau không ngừng, chỉ có tránh kiếm mới có thể phản kích. Nhưng tránh được kiếm này, kiếm sau đã tới ngay tức khắc.
Tránh, tránh, tránh, chỉ có lui về phía sau không ngừng, y mới có thể tránh được đòn truy sát lấy mạng của Dư Tắc Thành.
Không được, nếu còn tiếp tục như vậy, mình tất bại chẳng sai, phải phản kích.
Phân thân đối phương bắt đầu phản kích, Cực Nguyên Thần Quang bạo cho ta, Vạn Sinh Tịch Diệt hiện cho ta, ta phải phản kích.
Nhưng dưới công kích không hề ngừng nghỉ, dưới từng đạo kiếm quang màu bạch kim chém tới liên miên bất tuyệt, hết thảy ý định phản kích của y đều tan thành mây khói. Trong phạm vi mười mấy dặm không trung, kiếm quang màu bạch kim đan xen dày đặc như đan lưới, vô số kiếm quang óng ánh tạo nên cầu vồng kiếm. Mỗi một cầu vồng kiếm như vậy đều ẩn chứa lực Kiếm Cưu vô cùng đáng sợ, chỉ cần bị chém trúng sẽ hoàn toàn diệt vong.
Khô Trúc lão nhân cười nói:
- Giỏi lắm. Dư Tắc Thành, ngươi đã vượt qua thử thách, coi như có thể qua cửa của ta.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài. Cửa này không chỉ có mình Khô Trúc lão nhân, còn qua được cả Lệ Không Chân Quân và Không Dung Chân Quân, rốt cục mình chỉ còn một cửa trước mặt mà thôi.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới trước mặt Tam Huyễn thiền sư:
- Xin thiền sư dời gót, nhường đường cho chúng ta đi qua.
Tam Huyễn thiền sư ngẩng đầu lên:
- Nằm mơ ư, không thể nào! Muốn ta hại sư phụ ư, ta quyết không nhường bước!
Dư Tắc Thành lại nói:
- Không có chuyện đó, Tĩnh Sơ nàng sẽ không hại phụ thân mình, nàng chỉ muốn...
Tam Huyễn thiền sư cắt ngang lời Dư Tắc Thành:
- Không, nhất định nàng sẽ làm, nàng sẽ cướp sư phụ đi, ta sẽ không cho các người qua!
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Xem ra chỉ còn cách đánh một trận, mời xuất thủ!
Tam Huyễn thiền sư lặng lẽ niệm kinh văn:
- Đời người trên nhân thế chẳng khác thân trong bụi gai, tâm bất động thì người bất động, bất động sẽ không bị gai làm bị thương. Còn như tâm động ắt người sẽ động, mà động thì tổn thương gân cốt, từ đó cảm nhận được tất cả đau khổ trên thế gian này...