Tiên Ngạo

Chương 794 : Bàn cổ Phủ hiện

Ngày đăng: 23:10 19/04/20


Thật ra tên Khấp Huyết Ma Quân này rời khỏi hoàn toàn khác với Bát Bộ Thần Ma tông khi nãy. Tông chủ Bát Bộ Thần Ma tông lúc bỏ chạy đã lập trọng thệ, thật lòng không hề tham gia hoạt động luyện hồn này nữa.



Mà Bạch cốt Huyền Ma tông này chỉ nói qua loa cho xong, không hề lập thệ đã quay đầu rời khỏi.



Thật ra chuyện này có liên quan tới tình thế của Huyền châu. Trong mười hai phái Huyền châu, có bốn phái là trụ cột, đó chính là Động Chân đạo, Bát Bộ Thần Ma tông, Bạch cốt Huyền Ma tông, Chuyển Luân Tha Tâm tông.



Bốn phái này đều có Nguyên Anh Chân Quân tồn tại, đều là trung môn, giằng co lẫn nhau. Tám phái còn lại không có Nguyên Anh Chân Quân, xếp trong hàng ba ngàn tả đạo, bị bốn môn phái kia khống chế.



Nhưng mấy trăm năm trước, Động Chân đạo gặp được cơ duyên, có một Nguyên Anh Chân Quân tu luyện thành Phản Hư Chân Nhất, thế lực tăng mạnh, dần dần biến thành cục diện Động Chân đạo đối kháng ba môn phái kia.



Ba trăm năm trước, Động Chân đạo trở thành thượng môn, có bốn Nguyên Anh Chân Quân, lập tức áp đảo ba trung môn còn lại không thể phản kháng, gần như trở thành Minh chủ mười hai phái.



Cái gọi là quỷ phong luyện hồn, ngoại trừ để luyện chế Âm Hồn Châu, thật ra còn có ý nghĩa rút củi dưới nồi. Lần nào cũng khiến cho ngàn dặm hóa thành đống tro tàn, lần nào cũng diễn ra trên những vùng đất trù phú của các môn phái khác. Đến lượt địa bàn của Động Chân đạo, toàn là diễn ra ở nơi hoang vắng.



Làm như vậy khiến cho dân chúng Huyền châu trôi giạt khắp nơi, các môn phái tu tiên ở Huyền châu phải dựa vào Động Chân đạo, tụ tập vào khu vực do Động Chân đạo khống chế.



Cho nên Bát Bộ Thần Ma tông nói đi là đi, lập tức rời khỏi liên minh, sau đó Bạch cốt Huyền Ma tông cũng bắt chước rời khỏi.



Nhưng Bạch cốt Huyền Ma tông tiếng là rời khỏi, thật ra là chờ cho Dư Tắc Thành và Động Chân đạo phân thắng bại, Khấp Huyết Ma Quân mới có thể làm ngư ông đắc lợi, hoàn toàn không có chút thành ý, chỉ nói qua loa rồi đi.



Chưởng tông Chuyển Luân Tha Tâm tông đã tử trận. Bát Bộ Thần Ma tông, Bạch cốt Huyền Ma tông rời khỏi liên minh, hiện tại chỉ còn lại các môn phái tả đạo. Bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, có hai môn phái dựa vào Bát Bộ Thần Ma tông, Bạch cốt Huyền Ma tông kêu lên:



- Anh Hoa tông rời khỏi hoạt động luyện hồn ba mươi năm một lần, vĩnh viễn sẽ không tham dự. Nếu vi phạm lời thề này, môn phái tiêu vong, hoàn toàn tan biến!



- Tật Thảo tông rời khỏi hoạt động luyện hồn ba mươi năm một lần, vĩnh viễn sẽ không tham dự. Nếu vi phạm lời thề này, môn phái tiêu vong, hoàn toàn tan biến!



Lại có hai môn phái tả đạo rời khỏi. Bọn chúng chỉ là hạ môn trong ba ngàn tả đạo, cường giả tối cao trong môn cũng chỉ là Kim Đan Chân Nhân. Vừa rồi Dư Tắc Thành nháy mắt giết chết Chưởng tông Chuyển Luân Tha Tâm tông, đã dọa cho bọn chúng hồn phi phách tán.



Sáu môn phái tả đạo khác không lập lời thề, nhưng các Kim Đan Chân Nhân cũng chậm rãi lui về phía sau, tránh khỏi chiến trường. Muốn đấu thì các người đấu đi, chúng ta không bồi tiếp, chúng ta phải rút lui.



Thình lình Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, bỏ qua ba tên Nguyên Anh Chân Quân của Động Chân đạo, bay theo đám Kim Đan Chân Nhân đang rút lui. Dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành phát hiện ở đây còn ba mươi bảy Kim Đan Chân Nhân, đại đa số bắt đầu lui lại. Chỉ có một tên Kim Đan Chân Nhân không hề có ý rút lui, dường như y là đệ nhất nhân dưới bảy tên Nguyên Anh Chân Quân kia, tu vi đã đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, đầu đội Khô Lâu quán, trên người tà khí dày đặc. Khí tức của tên đệ tử tà phái bị mình giết chết đầu tiên giống như tên này, ắt là chưởng môn của một trong mười hai phái.



Y không rút lui như những Kim Đan Chân Nhân khác, phía sau y còn có bảy Kim Đan Chân Nhân có cùng khí tức. Bọn chúng chiếm cứ một góc, quan sát Dư Tắc Thành chiến đấu, xem ra là đồng minh chí cốt của Động Chân đạo, cho nên Dư Tắc Thành coi chúng là mục tiêu.



Các ngươi là con mồi của ta, nhổ lông cánh trước, sau đó mới phá chủ lực.



Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới, nháy mắt Sát Na Quang Hoa xuất thủ. Đối phương nhìn thấy Dư Tắc Thành công kích mình vẫn không chạy trốn, cũng không tỏ ra sợ hãi, nháy mắt tám người bày trận chống cự. Bọn chúng kẻ thi pháp, người phóng xuất kiếm khí, có kẻ phát ra Lôi Hỏa, hoặc quỷ khí dày đặc, định ngăn cản Dư Tắc Thành.




Nhưng cái chết của lão không phải là vô ích, sơn môn Động Chân đạo nhờ vậy đã được bảo vệ. Tuy rằng đại trận hộ sơn bị đánh nát, nhưng chỉ cần tu sửa là có thể tiếp tục sử dụng.



Đáng tiếc chuyện này cũng vô ích, đã ra tay thì không thể lưu tình. Dư Tắc Thành gầm lên một tiếng, năm phân thân con rối, Côn Bằng, Cửu Đầu Long đồng thời xuất hiện, Dư Tắc Thành chỉ Động Chân đạo ra lệnh:



- Chuyện đã tới nước này coi như đã kết thâm thù, gà chó không tha, nhỏ cỏ tận gốc cho ta!



Lập tức bảy thủ hạ cảnh giới Nguyên Anh bay vào Động Chân đạo, bắt đầu tàn sát.



Dư Tắc Thành chậm rãi đáp xuống, dần dần khôi phục lại, sau đó cũng tiến vào Động Chân đạo. Một đạo bạch quang bay lượn xung quanh người hắn, chỉ cần có sinh linh xuất hiện trong tầm mắt, chỉ nghe phập một tiếng, thân thể đứt đoạn, nháy mắt đã có trăm người chết dưới tay hắn.



Bất kể Kim Đan Chân Nhân hay tu sĩ Trúc Cơ, cũng chỉ một kiếm mà thôi, đã gây nên mối thâm thù, vậy phải diệt cho sạch sẽ.



Bên trong Động Chân đạo mây mù lờn vờn, kỳ hoa dị thảo, cổ thụ dây leo vô số. Cũng có thác nước từ trên cao đổ xuống, tiên hạc dạo chơi, hươu nai bên bờ suối. Đình đài lầu các hết sức đường hoàng, tinh xảo thanh nhã, thật sự là một nơi tiên cảnh, nhưng hôm nay sắp bị hủy trong tay Dư Tắc Thành.



Ở một noi sâu thẳm bí mật trong Động Chân đạo, trước mặt u Chân Chân Quân có mười tên đệ tử đang quỳ, toàn là những đệ tử ưu tú nhất của Động Chân đạo, u Chân Chân Quân nhìn mười người bọn chúng, trầm giọng nói:



- Hôm nay là đại kiếp nạn của phái ta, các ngươi cấp tốc rời khỏi nơi này, tương lai phải phục hưng Động Chân đạo chúng ta, báo thù cho chúng ta.



- Các ngươi hãy thu lấy bí tịch, linh thạch, pháp bảo này, nhớ kỹ chưa tới Nguyên Anh không được trở về Huyền châu, chưa tới Phản Hư Chân Nhất, không được báo thù. Đi đi thôi, các ngươi là hy vọng cuối cùng của ta.



Đám đệ tử này vừa nức nở khóc vừa quỳ xuống bái u Chân Chân Quân ba bái, sau đó lục tục truyền tống rời đi. Nhìn theo bóng bọn chúng, u Chân Chân Quân chợt thấy như mình già đi trăm tuổi, sau đó quát lớn:



- Dư Tắc Thành, ta liều mạng cùng ngươi



Dứt lời bèn ngự kiếm bay lên, ung dung chịu chết.



Sắc mặt u Chân Chân Quân tỏ ra bình thản, bay khắp nơi, bắt đầu tìm kiếm Dư Tắc Thành.



Y nhìn về một phía, lập tức phát hiện ra Dư Tắc Thành, hắn đang sử dụng pháp thuật Băng Tuyết giết chết đệ tử Động Chân đạo.



u Chân Chân Quân sôi máu gầm to:



- Dư Tắc Thành, ta sẽ đồng quy ư tận cùng ngươi, Động Chân Quy Nguyên!



u Chân Chân Quân xông thẳng về phía Dư Tắc Thành, lúc này trong tay y không có kiếm, toàn thân trống trải, pháp bảo pháp quán cũng không biết đã vứt ở nơi nào.