Tiên Ngạo

Chương 811 : Cường cường cường cường!

Ngày đăng: 23:10 19/04/20


Dư Tắc Thành càng nghe càng kinh ngạc, Nhã Hương vẫn chậm rãi nói tiếp:



- Cho nên chúng ta trở về thế giới phát nguồn, tìm kiếm dấu chân tiến hóa của tổ tiên năm xưa. Không ngờ tới đây rồi, chúng ta phát hiện ra vấn đề ánh hường của pháp thể đồng hóa. Vốn tác dụng đồng hóa trước kia chưa từng phát sinh ánh hường với chúng ta, không ngờ không thể giải trừ trên người Nhân tộc các ngươi, rất có khả năng là do đồng nguồn.



- Cho nên chúng ta lập ra bảy chỗ nghiên cứu trên đảo này tiến hành nghiên cứu. xem Nhân tộc các ngươi rốt cục có thể trài qua đau khổ thế nào, rốt cục có thể phát ra lực lượng mạnh mẽ tới mức nào.



Sau đó Nhã Hương chỉ Khôi cẩn Chân Quân bên cạnh nói:



- Ngươi hãy xem, đây là người yếu nhất trong tộc ta, đúng lý ra đã tử trận từ lâu. Nhưng tới bây giờ y vẫn còn sống, vô số tộc nhân dũng mãnh hơn y nhiều lại chết trong tay ngươi. Đây là hiệu quà của ánh hường đồng hóa. chuyện này thật sự đáng đê chúng ta nghiên cứu.



Dư Tắc Thành lẳng lặng lắng nghe, sau đó chợt nói:



- Các ngươi có hàng ngàn thế giới như thế giới Thương Khung, vì sao còn trở về đây? Chúng ta chỉ có một thế giới này, cũng là quê hương của chúng ta, là hết thày của chúng ta. Xin mời các ngươi rời khôi quê hương chúng ta, nơi này là của chúng ta!



Nhã Hương nói:



- Chúng ta không về được, chúng ta đã bị đồng hóa cảm nhiễm, hội nghị trong tộc đã



truyền ra mệnh lệnh cấm chúng ta trở về, nơi này chính là nhà của chúng ta.



- Mà ngươi cũng sắp sửa trở thành một thành viên của chúng ta, là cường già có được thế giới Bàn Cổ. Chỉ có thể là tộc nhân của Thích Đề Hoàn Nhân tộc vĩ đại, mới xứng đáng có được vũ khí chiến lược hùng mạnh như thế giới Bàn cổ.



- Ta muốn đích thân cảm nhiễm ngươi, nếu như pháp thể Nhân tộc các ngươi có thể đồng hóa chúng ta, vậy chúng ta cũng có thể đồng hóa các ngươi. Nãng lực có được từ thời viễn cổ này, nhất định ta sẽ làm cho nó sống lại.
Trận chiến này kéo dài khoảng nửa canh giờ. chiến trường kéo dài vạn dặm. rốt cục Dư Tắc Thành cũng giết chết được bốn tên địch. Nhưng thần sắc hắn không lấy gì làm cao hứng, bời vì Nhã Hương ở xa xa đang nhàn nhã nằm dài trên một cỗ kiệu loan phượng, mim cười quan chiến, trận chiến này đối với nàng bất quá chỉ là một trò chơi.



Dư Tắc Thành ngự kiếm bay về phía Nhã Hương, còn cách chừng mười dặm. Nhã Hương liếc nhìn hắn. lên tiếng nói:



- Không tồi, không tồi, có thể lấy một chọi bốn, giết chết bốn tên võ sĩ Ni Tát Nhĩ Kim. Đây là một trong những võ sĩ mạnh nhất của Thích Đề Hoàn Nhân tộc, ta mang từ Vực Ngoại tới đây, chết một tên là mất hẳn một tên, không thể tạo ra được nữa. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn



Dư Tắc Thành bèn hôi:



- Còn ai nữa?



Nhã Hương mim cười, lộ vẻ tàn nhẫn vô cùng, mật đất phía sau nàng chợt dâng lên hình thành một bình đài, trên đó có trăm võ sĩ các loại đang đứng.



Loại võ sĩ giống như bốn tên Dư Tắc Thành vừa giết chết có khoảng hai mươi tên trong số này. Những võ sĩ khác muôn màu muôn vẻ, nhưng tên nào tên nấy vô cùng ghê rợn.



Nhã Hương nhìn Dư Tắc Thành, cao giọng hạ lệnh:



- Lên. để xem rốt cục ngươi có thể giết được bao nhiêu. Bốn Tư Lôi Tư Mỗ Lôi Chiến Sĩ, bốn Đề Ách Tư Thạch Thuần Già, bốn La Tát Nhĩ Phong Kỵ Sĩ. bất sống hắn cho ta!



Lập tức trong trăm tên võ sĩ kia có mười hai tên đứng dậy, nhưng bọn chúng còn chưa có hành động gì, chợt nghe một tiếng thiên địa cộng hường vô cùng đáng sợ vang lên:



- Cường cường cường cường cường cường cường cường cường.