Tiên Ngạo
Chương 841 : Trên đỉnh Đại Tuyết Sơn
Ngày đăng: 23:10 19/04/20
Không hiểu vì sao sương mật của thiếu niên ở thành Giang Âm ngày nào cũng xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành. Không hiểu vì sao Dư Tắc Thành có cảm giác như y đang kêu gọi mình, thiếu niên kia có lẽ là một cố nhân, y đang chờ đợi mình.
Hôm đó là mồng năm tháng Sáu, Lạc Tĩnh Sơ kéo Dư Tắc Thành, hai người nháy mất ng di vạn dặm. xuất phát về Mạc Bắc.
Lần này hai người tới Đại Tuyết Sơn ở Lương châu, Mạc Bấc. Tới Đại Tuyết Sơn rồi, cái nóng khó chịu của sa mạc lập tức bị bó lại sau lung, trước mặt hai người là khí lạnh thối tới từng hồi.
Từ xa nhìn lại, ngọn tuyết phong cao ngất mây xanh dưới ánh dương quang chiếu rọi, vài cụm mây trắng soi bóng trên đó giống như vài đóa hoa thêu trên lụa gấm trắng phau. Nước do tuyết tan theo những khe núi chày xuống dưới, có hàng trăm hàng ngàn dòng nước nho nhô như vậy, chẳng khác những sợi dây chuyền bạc trắng tinh. Những dòng nước này hội tụ dưới chân núi thành dòng suối, bọt nước trắng xóa tung bay, trông như những đóa hoa sen trắng nỡ.
Đinh tuyết phong cao ngất phàn chiếu ánh dương quang vô cùng chói mất, quà thật là một bức tranh sơn thủy hùng vĩ bao la.
Hai người chậm rãi tiến lên trong thế giới đầy băng tuyết này, dần dần lên tới đinh Đại Tuyết Sơn. Ngày mai chính là mồng Sáu tháng Sáu, có thể tiến hành tế luyện bảo vật, kéo dài tuổi thọ cho Dư Tắc Thành.
Mồng sáu tháng Sáu, trên đinh Đại Tuyết Sơn tuyết trắng một màu, đinh núi nhấp nhô
nhìn từ xa như ngọc phong mỹ nữ. Núi trắng nối liền với nền trời đầy mây trắng như lẫn vào trong đó, tạo vẻ trang nghiêm thanh tĩnh, không nhuốm bụi trần, hoàn toàn xa lìa cõi trọc.
Mây mù lượn lờ trên núi, khiến cho người ta không thể trông thấy vầng dương đang lên. Bàn tay trắng trèo nuột nà của Lạc Tĩnh Sơ khẽ run lên, thiên địa lập tức biến hóa, sương mù dày đặc tiêu tan, bầu trời trong trở lại.
Lúc này những tia nắng ban mai đã chiếu rọi xuống nơi này, hai người tay trong tay nhau, mài mê ngắm vạn đạo dương quang chiếu rọi nhân gian.
Ánh nắng chiếu thẳng vào nên tuyết đọng từ ngàn thu, chói chang rực rỡ. Thái dương vừa lên. chiếu xuống đinh núi tuyết tạo nên ánh ngũ sắc rực rỡ huy hoàng, vô cùng xinh đẹp.
Hai người đứng lặng nhìn nắng ban mai, Dư Tẳc Thành chậm rãi lấy ra bảo vật kéo dài tuổi thọ mà Lạc Tĩnh Sơ cho hắn.
Lạc Tĩnh Sơ nhìn bảo vật này khẽ mìm cười, dường như đang nhớ lại chuyện xưa. Sau đó hai người bất đầu nghi thức, dung nhập bảo vật này vào trong huyết mạch của Dư Tắc Thành, kéo dài thọ mệnh.
Dư Tắc Thành ôm Lạc Tĩnh Sơ tiến vào chiếc lá sen này, lập tức chiếc lá cuốn lại, bao bọc hai người vào trong, không còn hàn khí băng tuyết như bên ngoài.
Dư Tắc Thành lặng lẽ hôn Lạc Tĩnh Sơ. Tuy rằng nàng là Phản Hư Chân Nhất, đã tồn tại ngàn năm. nhưng đây là lần đầu tiên của nàng, cho nên vẫn tò ra thẹn thùng e lệ như thiếu nữ.
Dư Tắc Thành vừa chậm rãi cời bò y phục, vừa ngọt ngào thù thi tâm tình, dịu dàng ve
vuốt mơn trớn. Không bao lâu sau, lửa dục trỗi dậy trong lòng Lạc Tĩnh Sơ, dần dần nàng thà lỏng thân tâm.
Thủ pháp chậm rãi biến hóa, Dư Tắc Thành cũng không nôn nóng, Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ chính là thần công đệ nhất trong thiên hạ. Hắn chậm rãi thi triển, dần dần gia tăng áp lực, dẫn động tình cảm của Lạc Tĩnh Sơ, dần dần đưa nàng vào trận mê hồn. Không bao lâu sau, nàng không còn chịu được, sương mật ừng đõ như ráng chiều, thân thể uốn éo theo bàn năng, miệng phát ra những tiếng rên ư ử.
Càng ngày Lạc Tĩnh Sơ càng không thể khống chế được thân mình, dường như trong lòng có ngọn lửa đang bùng cháy, dường như toàn thân sắp sửa nố tung, dường như chìm trong địa ngục, dường như bay bổng tận thiên đường. Thình lình nàng thà lỏng toàn thân, lập tức Dư Tắc Thành nắm hoàn toàn quyền chủ động, đưa nàng lên đinh Vu sơn...
Sau đó Dư Tắc Thành chậm rãi chờ nàng khôi phục, lại một lần nữa khơi gợi khiến cho nàng phải động tình. Hiện tại Lạc Tĩnh Sơ đang bàng hoàng chưa tinh táo, lại một lần bão táp mưa sa. Đột nhiên cảm giác đau đớn nơi hạ thân khiến cho nàng không nhịn được, phải cất tiếng rên lên khe khẽ.
Sau đó theo động tác của Dư Tắc Thành. Lạc Tĩnh Sơ hoàn toàn biến hóa. Lúc này nàng như một ngọn lửa đang bừng cháy, vồ chặt lấy Dư Tắc Thành như vừa vớ được cọng rơm cứu mạng, lại giống như muốn hủy diệt đối phương trong thân thể của mình.
Vòng eo ngọc cốt băng cơ mềm mại là lướt, dung nhan như ngọc, những thanh âm rên ri yêu kiều, sau đó là tiếng thở hồng hộc sau trận cuồng phong bão tố.
Dư Tắc Thành đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, lúc này trong lá sen, sắc Xuân vô hạn.
Giống như Tương Vương gặp Thần Nữ tại Vu sơn.
Gió Thu sương ngọc chợt gặp nhau, hơn hẳn bao lần dưới cõi đời. Nhu tình như nước, ước hẹn đẹp như giấc mơ...