Tiên Ngạo

Chương 843 : Pháo đài Tiên Tần

Ngày đăng: 23:10 19/04/20


Tên Nguyên Anh Chân Quân kia nói:



- Diệt Độ Chân Quân khách sáo rồi, mời theo chúng ta.



Bọn họ dẫn Dư Tắc Thành bay sâu vào trong sa mạc.



Càng đi sâu vào trong, sa mạc càng hoang vắng. Cát vàng trên mật đất gần như trở nên trong suốt, bị vô số ma khí tầy rứa trở nên như vậy.



Đi tới ngàn dặm. một chiếc thuyền cát thật lớn xuất hiện, chạy rất nhanh trên mật cát. Thật ra thuyền này còn có thê được xung là cung điện, to chừng mười dặm.



Thuyền này chạy tới trước mật Dư Tắc Thành bèn dừng lại, đám Nguyên Anh Chân Quân mời Dư Tắc Thành tiến lên. Thật ra thuyền này chỉ là nơi tiếp khách của Vạn Hóa Ma Tông, bọn họ cũng không đưa Dư Tắc Thành vào sơn môn của mình, ai mà biết được hắn muốn tới đây để làm gì.



Tông chủ Băng Tâm Chân Quân của Vạn Hóa Ma Tông ở trên thuyền này tiếp kiến Dư Tắc Thành. Như vậy vừa nể trọng thể diện Dư Tắc Thành, bàn thân y lại không mất mật. Nhưng nếu Dư Tắc Thành có ý đồ không tốt, vậy thuyền cát này sẽ là nhà giam hắn. thật là một công đôi chuyện.



Dư Tắc Thành tiến vào trong lòng thuyền, bên trong hết sức xa hoa lộng lẫy, rực rỡ huy hoàng. Dư Tắc Thành tiến vào một đại điện, nhìn thấy Tông chủ Băng Tâm Chân Quân.



Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, vị Tông chủ Ma tông này không ngờ lại là một nữ tu



sĩ.



Nếu như không biết, gặp nàng này ở một nơi nào khác, nói nàng là Tông chủ Vạn Hóa Ma Tông, đánh chết Dư Tắc Thành cũng không tin.



Băng Tâm Chân Quân khoác áo bảo trắng, tóc đen kết thành đuôi ngựa thà sau lung, hết sức đơn giản tự nhiên, không cần cài thêm trâm hay trang sức nào khác.



Tóc nàng dài chừng hai thước, trong đó ẩn chứa linh quang vô hạn. Mái tóc như vậy ất có công pháp phối hợp, nói không chừng nháy mất có thể lấy mạng người ta.



Tóc nàng được cột bằng nhiều đoạn tơ ngũ sắc từ trên xuống dưới, trông vô cùng xinh đẹp bất mất.



Nàng này mày ngài mất phượng, má thấm môi hồng, đôi mất long lanh như làn thu thủy, khiến người chú ý. Đôi lông mi dài mà cong vút. không hề có dấu vết sửa sang trang điểm, dường như là do trời sinh, nhìn qua lộ vẻ kiều diễm hơn người.



Hai mất long lanh hữu thần, mũi cao thẳng thớm, hai mên má có lúm đồng tiền, quà thật xinh đẹp hơn người. Dáng người thon thà thướt tha. lộ vẻ thanh nhã. kiều diễm vô biên.



Dưới thắt lung nàng đeo một thanh bảo kiếm màu vàng cổ kính, khí phong mang ẩn sâu trong đó, nếu không chú ý ắt sẽ coi thường.



Cảm giác trè trung của ngoại hình nàng không phải là già già thành như trè, mà là thanh xuân chân chính. Đây cũng là cảm giác mà Dư Tắc Thành từng có được khi Lạc Tĩnh Sơ kéo hắn vào đám đông ở thành Giang Âm. Không ngờ tâm cảnh của Băng Tâm Chân Quân này cũng đã đạt tới cảnh giới Phàn Hư Chân Nhất, chỉ còn thiếu một bước vào cửa là có thê trờ



thành Chân Nhất Thần Quân.



Hai người nhìn nhau, cả hai cùng sửng sốt. Cảnh giới của cả hai hết sức giống nhau, chỉ có tu sĩ đạt tới tu vi như vậy mới có thể nhìn ra tu vi đối phương cao thấp.



Băng Tâm Chân Quân mim cười nói:



- Quà nhiên là Diệt Độ Chân Quân, diệt độ ngay trước mất, khá lắm...



Dư Tắc Thành cũng nói:



- Quà nhiên là Băng Tâm Chân Quân, một phiến băng tâm trong như ngọc, hay!



Hai người nhìn nhau cười, lập tức có cảm giác mến tài nhau. Dư Tắc Thành cũng không nhiều lời vô ích. bèn đi thẳng vào chuyện chính:



- Đạo hữu. ta có một tri kỷ, lúc thăng tiến cảnh giới Kim Đan bị tầu hỏa nhập ma. độn nhập luân hồi, chuyến thế trùng sinh. Thời gian trước đây ta đã tìm được tung tích y, nhưng đã bị các vị thu làm đệ tử. Không biết có thể cho ta gặp y một lần được chăng, nếu như có thể, ta muốn dẫn y quay về tiên lộ...



Băng Tâm Chân Quân nói:



- Vốn việc này tuyệt đối không được, ta vẫn muốn gặp cao nhân diệt độ tu tam sinh, đánh chết Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã một lần. Nhưng thấy ngươi vừa mất, cho nên có thể trà lại bằng hữu cho ngươi.



- Người đâu. dẫn Vũ Mạc An ra đây!



Quà nhiên Vũ Mạc An là Nhược Đồng chuyển thế bị Băng Tâm Chân Quân phát hiện. Chỉ trong thoáng chốc, Vũ Mạc An đã được người đưa tới, bất quá bước chân loạng choạng, trên người loang lổ vết máu, xem ra không được Vạn Hóa Ma Tông đối xử tốt lắm.



Thấy vẻ mật Dư Tắc Thành. Băng Tâm Chân Quân lên tiếng nói:



- Tu luyện đời trước ánh hường quá lớn đối với y, y ra sức chống lại Vạn Hóa Ma Tông ta. Nên y bị ta ép vào hồn lao, chuân bị từ từ dạy dỗ. Nhưng ngươi đã lên tiếng nói, miễn cưỡng cũng bằng vô dụng, thôi thì trà y lại cho ngươi, bất quá...



Dư Tắc Thành nhìn Vũ Mạc An đang lào đào đi tới, lặng lẽ thi pháp, quà nhiên y chính là Nhược Đồng sư tỷ chuyển thế.
- Tĩnh Sơ đâu?



Tô Uyển Ngôn thình lình roi lệ, thổn thức nói:



- Mầu thân ở tại nơi này, người vĩnh viễn ở đây chờ huynh. Người đã hóa hoa mà đi, có lẽ sau trăm năm sẽ tinh lại, có lẽ vĩnh viễn không bao giờ tinh lại.



Dư Tắc Thành tháng thốt kêu lên:



- Không thể nào, có thể chỉ mới chia tay chưa tới một ngày, làm sao có thể như vậy được?



Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới bảo vật kéo dài thọ mệnh kia, nhớ tới dáng vẻ của Lạc Tĩnh Sơ lúc đưa cho hắn. nhớ lại Lạc Tĩnh Sơ không hề nói lai lịch của vật ấy thế nào, nhớ



tới vẻ xinh đẹp khác thường của nàng trong thời gian gần đây. Thì ra vẻ xinh đẹp này chính là hồi quang phàn chiếu ở những giây phút sau cùng...



Bảo vật kéo dài thọ mệnh kia tuyệt đối không đơn giản chút nào, có lẽ vì lấy được bảo vật này mà Lạc Tĩnh Sơ đã thọ trọng thương, cuối cùng lăng lặng rời hắn mà đi trên đinh Đại Tuyết Sơn. hóa hoa mà đi.



Dư Tắc Thành không khôi gầm lên lạc giọng:



- Tĩnh Sơ...



Tiếng gầm của Dư Tắc Thành chấn động cả thiên địa. hồi âm lãng đãng khắp Hoa Đô:



- Tĩnh Sơ... Tĩnh Sơ... Tĩnh Sơ... Tĩnh Sơ... Tĩnh Sơ...



Nhưng không có tiếng trà lời, chỉ có trăm hoa lặng lẽ nỡ ra hết sức thê lương.



Dư Tắc Thành nhìn hết thày trước mất, ngơ ngác lẩm bẩm:



- Làm sao có thể như vậy được?



Trong lúc hắn còn đang tự hôi, đồng tử Hoa Vô Hà chợt xuất hiện trong hoa viên, lên tiếng nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



- Làm sao ư, không phải là vì ngươi sao?



- Hoa Thần các nàng đều là Hoa Si, tất cả đều thích mẫu người bạch diện thư sinh như ngươi vậy, tất cả đều có một kết cục như nhau.



- Đại tỷ như vậy, hiền điệt nữ như vậy, Tiểu Mai như vậy, Tĩnh Sơ cũng là như vậy, ai cũng vậy...



Lúc này tiếng nói của Hoa Vô Hà đã biến thành tiếng nức nỡ nghẹn ngào, y nói tiếp trong khi nước mất lăn dài:



- Đám nữ nhân ngốc này đều là như vậy. Lần trước sau khi nó ữỡ về, nói là đã thấy phụ thân mẫu thân ở cùng nhau, trong lòng vô cùng vui sướng.



- Nó còn nói ngươi vì nó mà giảm đi dương thọ, phải tìm bảo vật kéo dài dương thọ cho ngươi, còn hôi ta tìm bảo vật gì. Ta không nói gì cả, cho rằng nó không nghĩ ra, nhưng không ngờ nó đã biết...



- Lão khốn kia từ thời hiền điệt nữ của ta đã dòm ngó Hoa Thần nhất tộc như hổ rình mồi. Lúc ấy lão bị Vương mật trắng tổ sư các ngươi dạy cho một bài học, cho nên trốn trong thế giới Tiểu Thiên của lão, không dám chường mật ra. Lần này có cơ hội, lập tức xuống tay.



- Kết quà Tĩnh Sơ bị lão lừa, chạy tới đó tìm bảo vật, cuối cùng bị lão đà thương. Bàn thân nó đã thọ trọng thương, nhưng vẫn cố mang bảo vật trở về, nếu không nhờ một thời gian trước đây, Vương mật trắng của các ngươi hạ giới để lại cho Tĩnh Sơ một đạo tiên khí. có lẽ nó đã hoàn toàn tiêu tan. Toàn là do đám khốn các ngươi hại chết nó...



- Vốn ta đã bảo nó sử dụng bảo vật kia để chữa thương cho mình, như vậy sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng nó lại nhất quyết tìm ngươi, để kéo dài thọ mệnh cho ngươi, cho nên nó mới hôn mê như vậy. Trừ phi...



Dư Tắc Thành nghe vậy, vội vàng hôi dồn:



- Trừ phi thế nào?



Hoa Vô Hà nói:



- Trừ phi trong vòng một trăm năm. tìm được một trăm lè tám loại tiên hoa không có ở thế giới Thương Khung, để chúng sinh trường trên thế giới Thương Khung, mượn lực Thiên Địa Ẩn sử dụng vào ngày mồng Một tháng Giêng năm thứ một trăm lè tám, sẽ có một cơ hội có thê cứu nó tinh lại. Bằng không chỉ còn nước ngồi chờ vận may, có lẽ vĩnh viễn nó cũng không bao giờ tinh lại.



Dư Tắc Thành lẩm bẩm nhắc lại:



- Trong vòng một trăm năm. tìm được một tràm lè tám loại tiên hoa không có ở thế giới Thương Khung, được được, ta đã hiểu.



Dư Tắc Thành nhìn hoa nỡ đầy vườn, chỉ cần biết được biện pháp giải cứu là được, có một cơ hội vẫn phải thử.