Tiên Ngạo
Chương 866 : Tiên nữ lạc phàm trần
Ngày đăng: 23:11 19/04/20
Dư Tắc Thành than dài, tiếp tục bay nhanh về phía trước, nhưng hai canh giờ qua nhanh như chớp, nháy mất đã hết thời gian, ong vàng kia kêu lên một tiếng trong trèo, sau đó hóa thành một làn khói tiêu tan.
Dư Tắc Thành đứng ngẩn người ra tại chỗ, coi như không có tung tích, lần này tìm kiếm thất bại hoàn toàn.
Dư Tắc Thành chỉ ngẩn ra trong vài lần hô hấp, tính cách lạc quan, quyết không bó cuộc
của hắn đã phát huy tác dụng. Không sao cả, lần này không tìm được vậy lần sau tiếp tục tìm,
không sao cả, nhất định mình sẽ tìm được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Từ lúc bất đầu tu tiên cho đến bây giờ, aặp biết bao gian nan hiểm trở, nhưng mình đều vượt qua, cười đến cuối cùng. Chuyện này đối với mình chỉ là chuyện nhô, chỉ cần không bó cuộc, nhất định mình sẽ thành công.
Dư Tắc Thành tìm một nơi vắng vẻ, trở vào thế giới Bàn cổ, qua cửa Hắc Ám, đi tới đại điện Ám Ma. Sau đó bất đầu liên hệ tìm kiếm tên đệ tử Vô Hình Ám Ma tông lần trước bán Tiên Tần Tầm Linh Phong cho mình.
Trời không phụ kè có lòng, sau nhiều lần liên hệ, phát ra vô số phi phù, rốt cục đối
phương xuất hiện.
Y nhìn Dư Tắc Thành nói:
- Ngươi muốn tìm ta có chuyện gì, giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, hàng đã bán ra miễn trà lại kia mà?
Dư Tắc Thành cười, lấy ra một số linh thạch bằng với lần giao dịch trước, biểu thị rằng sẽ chuyển sang tài khoản đối phương.
Đối phương nghi hoặc nhìn nhìn, sau đó mới nói:
- Ta chỉ có một con Tiên Tần Tầm Linh Phong đó, không còn con nào nữa...
Dư Tắc Thành nói:
- Ta mua nơi tìm Tiên Tần Tầm Linh Phong đó, chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi tìm được ở đâu. ta sẽ tự đi tìm. linh thạch này coi như là chút lòng cảm tạ của ta.
Người nọ nghe vậy gật gật đầu, nói:
Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng, coi như đã nhận ân tình này, không nói thêm gì nữa, chỉ cáo từ.
Chuyện này không nên chậm trễ, Dư Tắc Thành vội vàng rời khôi. Băng Tâm Chân Quân đưa ra thật xa, nhìn theo bóng Dư Tắc Thành, khẽ mim cười.
Dư Tắc Thành trở lại nơi lần trước Tiên Tần Tầm Linh Phong tiêu tan, bất đầu tiếp tục tìm kiếm. Hắn kích hoạt một con Tiên Tần Tầm Linh Phong, bất đầu theo sau nó tìm kiếm thân thể Lưu Thi Vận.
Lần này tìm suốt hai canh giờ, ong này bay thoạt trước thoạt sau. phiêu bạt bất định, không theo một phương hướng cố định nào cả, khiến cho Dư Tắc Thành hết sức buồn bực. Dần dần hắn nhìn ra vấn đề, thân thể Lưu Thi Vận đang ở một nơi không cố định, mà sông núi đất đai là cố định không đổi. Chỉ có trong Thanh Minh ngoài chín tầng trời, mới có thể phiêu hốt bất định như vậy.
Phân tích được chân tướng sự tình. Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay lên. Với tu vi hiện tại của hắn có thê bay thoải mái vào trong Thanh Minh, sau đó lấy Kim Đăng Chiến Xa ra.
Đại đồ đệ Tiểu Tam trở về, Kim Đăng Chiến Xa của Dư Tắc Thành cũng nuốt được vài tinh thuyền do y mang từ Tam Thiên giới về, có thể phi hành trong Thanh Minh, không ngờ hôm nay có chỗ dùng tới.
Được ong vàng chỉ dẫn. điều khiển Kim Đăng Chiến Xa phi hành khắp trong Thanh Minh. Tìm tới tìm lui, rốt cục xác định được trong một khối thiên thạch khổng lồ. Thì ra thân thể Lưu Thi Vận bị một đòn sau cuối của Vô Tận Thần Quân đưa vào trong khối thiên thạch này, phong ấn trong đó.
Lúc con Tiên Tần Tầm Linh Phong cuối cùng tiêu tan, Dư Tắc Thành bất đầu mò mẫm tìm kiếm trên khối thiên thạch này. Thiên thạch này to chừng mười dặm. trôi lơ lửng trong Thanh Minh, bay vòng quanh thế giới Thương Khung.
Dư Tắc Thành bất đầu tìm kiếm ti mi từng chút một, rốt cục sau bảy ngày đêm cũng tìm được Lưu Thi Vận trong một hang động.
Nàng vân như xưa. vân xinh đẹp kiêu diêm.
Nàng nằm trong động, trên người không dính chút bụi đất nào, thân khoác một chiếc trường quần xanh biếc, móng manh như sương khói, cổ áo, tay áo, dưới gối, eo lung thấp thoáng lộ ra da thịt trắng phau như tuyết, y phục dán sát người càng làm nổi bật những đường cong hết sức mê hồn.
Nàng nằm ở đó như đang ngũ, chìm trong trạng thái kỳ dị. Vừa có vẻ thanh lịch tao nhã. vừa có nét gợi cảm mê hồn. Cả hai khí chất này kết hợp. hết sức tự nhiên, khiến cho người ta nhìn thấy không thể rời mất đi nơi khác.
Dung mạo nàng đẹp như tranh vẽ, mày dài tới tận thái dương, mất như làn thu thủy, mũi thon thà như tạc. Đôi mất nàng khép hờ, dường như đang ngũ say, dường như đang trầm tư mặc tường. Từ xa nhìn lại khiến cho người ta không khôi động lòng, cảm thấy mê ly như trong cơn mộng.
Cẩn thận nhìn lại, nào phải là người, mà là tiên nữ đọa chốn trần gian.
Nàng mim cười nằm đó, hơi thở vẫn còn, chỉ có điều bên ngoài bị bao phủ bời một tầng chân nguyên phong ấn có thể thấy được bằng mất thường.
Phong ấn này duy trì sinh mạng cho Lưu Thi Vận, nhưng ngăn cách hết thày, thậm chí khiến cho nguyên thần của nàng không thể trở về thân thể.