Tiên Ngạo

Chương 875 : Xót xa

Ngày đăng: 23:11 19/04/20


Tư cầm Tà Quân đã đi đâu không biết,nháy mất nơi đây chỉ còn lại Dư Tắc Thành. Nhất Kiếm Chân Quân và Cúc Khuyết Chân Quân.



Nhất Kiếm Chân Quân nhìn quanh quất liên hồi, sắc mật tô ra vô cùng nôn nóng.



Lúc này phương xa có mười mấy bóng người bay tới, ai nấy đều có cánh, toàn là đệ tử Vân Hài Thanh Minh tông.



Thấy bọn họ tới, Nhất Kiếm Chân Quân cau mày, âm thầm đau xót, chậm rãi khép hờ đôi mất.



Trong mười mấy người tới, có một vị lão thái thái tuổi cao sức yếu, ngây dại nhìn Nhất Kiếm Chân Quân.



Dư Tắc Thành vừa thấy, đoán rằng đây là ý trung nhân của Nhất Kiếm Chân Quân tại nơi này. Quà thật năm tháng không tha người, sau bảy trăm năm. không ngờ đối phương đã già đi như vậy.



Chọt nghe lão thái thái kia lên tiếng gọi:



- Gia gia, là người đó sao?



Suýt chút nữa Dư Tắc Thành hôn mê roi xuống đất, thì ra nàng là cháu nội của Nhất Kiếm Chân Quân.



Nhất Kiếm Chân Quân trợn trừng mất hôi:



- A Linh đi rồi sao?



Lão thái thái kia đáp:



- Nãi nãi rốt cục không thể kết thành Kim Đan. đã mất đi vào ba trâm năm trước.



Nhất Kiếm Chân Quân buông tiếng than dài:



- Ý trời... A Linh ôi, rốt cục nàng cũng đi trước ta một bước, ôi...



Sau đó y quay đầu lại nói với hai người Dư Tắc Thành:



- Ta đi trước một bước, ghé qua nhà. đến đại hội sẽ tái ngộ.



Dứt lời cùng rời khôi với đám đệ tử Vân Hài Thanh Minh tông.



Nháy mất nơi này chỉ còn lại Dư Tắc Thành và Cúc Khuyết Chân Quân, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Hơn nữa khán già còn có thể đật cược, còn có thể hạ trường chiến đấu nếu cảm thấy không nhịn được. Bất kê là chỉ ngồi xem nhiệt náo hay đật cược, giác đấu trường này cũng có thu nhập không ít.



Nơi đây đều lấy linh thạch thượng phẩm làm đơn vị tính, cao nhân tới đây vô số, bọn họ có được thế giới Tiểu Thiên, có khi là chủ nhân một phái, chủ nhân một cõi, đây chỉ là chuyện nhô.



Dư Tắc Thành tới giác đấu trường, chậm rãi tiến vào.



Tu sĩ thủ vệ lên tiếng nói:



- VỊ tiền bối này, muốn vào giác đấu trường, xin nộp mười viên linh thạch thượng phẩm.



Dư Tắc Thành run tay ném cho y hai mươi viên, nộp phí vào cửa cho mình và Cúc



Khuyết Chân Quân.



Hai người vừa tiến vào, lập tức không gian biến hóa, nháy mất đã thấy một đại sành lớn xuất hiện.



Trong đại sành này, có gần trăm tu sĩ Vân Hài Thanh Minh tông đứng thành nhiều toán.



Tất cả tu sĩ này toàn là thiếu nữ, chỉ cần nhìn qua Dư Tắc Thành cũng biết, tuổi các nàng không quá mười tám. Những thiếu nữ này có chung một đặc điếm, chính là xinh đẹp, xinh đẹp tuyệt luân, đôi cánh sau lung trắng muốt mềm mại mê hồn.



Những thiếu nữ này đứng thành hàng, các nàng vận y phục hết sức móng manh, để lộ chân dài, cô cao, eo thon thà. Mỗi nàng toát ra mùi hương xử nữ, đang tuối thanh xuân tràn trề sức sống.



Có nàng thướt tha kiều mị, có nàng ngọc khiết băng thanh, có nàng nhiệt tình hào sàng, có nàng hết sức dịu dàng. Nhưng bất kể tính cách các nàng thế nào, Dư Tắc Thành vẫn thấy trong mất tất cả như đang rực lửa.



Tiến vào nơi này, Dư Tắc Thành được thần thức tự động lưu lại cho biết, những thiếu nữ này là nhân viên bồi tiếp của aiác đấu trường, theo bồi tiếp khách nhân xem giác đấu.



Chỉ cần Dư Tắc Thành muốn, có thể vẫy gọi những thiếu nữ này, các nàng sẽ tới, hắn có thê đối xử với các nàng thế nào tùy ý, các nàng hiện diện ở đây là vì vậy.



Thấy cảnh tượng này, Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, có thể nói hành động này dâm dật đến tận xương tủy, chẳng lẽ đây là đặc điểm của Vân Hài Thanh Minh tông?



Cúc Khuyết Chân Quân đi phía sau hắn nhìn ra nghi hoặc, bèn lên tiếng giải thích:



- Tắc Thành, chuyện này cũng không thể trách các nàng, Vân Hài Thanh Minh tông này nam ít nữ nhiều, nữ tu sĩ nơi đây nhiều không kể xiết, cuộc sống vất và. Hiện tại là cơ hội hiếm có, ba trăm sáu mươi lăm năm mới có một lần cơ hội như vậy, cho nên các nàng phải tranh thủ.



- Khách nhân tới đây chỉ cần cho các nàng chút ích lợi, đối với các nàng chính là một bước lên trời. Ngươi xem các nàng còn rất trè, cho nên mói có được cơ hội này. Ngoại trừ tuổi thanh xuân là chúng ta không có, ngoài ra còn gì khác có thể hấp dẫn chúng ta?