Tiên Ngạo

Chương 933 : Muôn đời không quên

Ngày đăng: 23:11 19/04/20


Dư Tắc Thành cười, đổi sang đề tài khác:



- Kỳ lạ thật, vì sao ta không thấy đệ tử Hiên Viên kiếm phái tới đây...



Nhất Kiếm Chân Quân trầm giọng nói:



- Lúc đầu ta cũng rất ngạc nhiên về chuyện này, cho nên mới hỏi thăm. Nghe nói khi bắt đầu đại hội liên minh cứu viện, năm đại kiếm phái cũng có tham gia, bất quá khi đại hội được một nửa. thình lình nghe nói có tin đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông xuất hiện, cho nên năm đại kiếm phái cùng nhau rời khỏi đại hội, đại chiến với đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông.



- Hơn nữa nghe nói trận chiến này vô cùng kịch liệt, dường như đã có Phản Hư Chân Nhất của năm đại kiếm phái hy sinh.



Dư Tắc Thành nghe thấy tin này vô cùng kinh ngạc, biết như vậy rồi, hắn không thể nào ở lại đây được nữa. phải lập tức trở về Hiên Viên kiếm phái.



Đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông đã xuất hiện, nhất định phải trở về...



Dư Tắc Thành quyết định như vậy, bèn cáo biệt hai người Hỏa Thần, lập tức trở về thế giới Thương Khung.



Hắn báo cho Bát Bộ Thiên Long, trận chiến này kết thúc, Dư Tắc Thành đạt được vô số điểm công trạng, lập tức trở thành đệ thất đẳng Thương Hài Hầu, có được quyền hạn ngang với Bát Bộ Thiên Long, cùng nhau quàn lý pháo đài Thiên Lại này.



Dư Tắc Thành liên lạc với Thánh Cát Quang Long, nháy mắt một đạo hào quang lóe lên,



Dư Tắc Thành được truyền tống vào trong pháo đài Thiên Lại đang trong giai đoạn xây dựng.



Đại sành trung tâm rất lớn đang được tu sửa lại, cả pháo đài Thiên Lại hiện tại đâu đâu cũng là công trường vô cùng nhộn nhịp.



Dư Tắc Thành nhìn quá trình xây dựng này cảm thấy hài lòng, bởi vì nơi này đã trở thành địa bàn của hắn. cả pháo đài Thiên Lại này đều là của hắn.



Thánh Cát Quang Long chợt xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, thi lễ:



- Thành chủ. chào mừng ngài trở lại.



Trận chiến chấm dứt. Dư Tắc Thành thăng làm đệ thất đẳng Thương Hài Hầu, lập tức Bát Bộ Thiên Long, Phá Quân Thất Sát, tất cả Pháp Linh còn lại nơi đây đều gọi hắn là Thành chủ.



Thật ra Dư Tắc Thành cảm nhận được sau tiếng gọi Thành chủ này có chút âm mưu. Trong bao nhiêu năm qua, tuy rằng pháo đài Thiên Lại nằm dưới quyền khống chế của Bát Bộ Thiên Long, nhưng địa vị Thành chủ vẫn còn bỏ ngỏ. Bát Bộ Thiên Long không phải là Nhân tộc, không thể ngồi lên chiếc ghế Thành chủ này, đây là quy củ của Tiên Tần đế quốc, cho dù Bát Bộ Thiên Long đã khống chế pháo đài Thiên Lại hai vạn năm qua, cũng không thể được.



Hiện tại Dư Tắc Thành trở thành Thành chủ. bọn chúng có thể lấy danh nghĩa của Dư Tắc Thành đê làm những chuyện mà từ trước tới nay chúng không làm được.



Dư Tắc Thành cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Bất kể thế nào, Băng Lan Yêu Long trước kia mình nhìn thấy vô cùng e ngại, hiện tại phải cung kính gọi mình là Thành chủ, chuyện này khiến cho người ta cảm thấy khoái chí vô cùng.



Sau khi trở thành Thành chủ. Dư Tắc Thành bắt đầu xem quyền lợi của mình. Quả nhiên giống như tính toán, thật ra quyền lợi của Thành chủ cũng không lớn như mình tưởng tượng.



Đầu tiên, Dư Tắc Thành không thể thay đổi hình dạng của pháo đài Thiên Lại, không thể tự tiện khống chế pháo đài Thiên Lại trở về thế giới Thương Khung, hoặc tấn công thế giới tinh vực khác. Không tới mức vạn bất đắc dĩ. không được tự tiện hóa thân Thiên Lại Cự Nhân.



Đây là hạn chế theo quy củ, không chỉ có Dư Tắc Thành, dù là Thiên Lại Tam Công trước kia cũng là như vậy.



Tiếp theo, Dư Tắc Thành không thể điều động chiến sĩ Tiên Tần đóng ở pháo đài Thiên Lại rời khỏi, đi theo hắn chinh chiến bốn phía. Quyền hạn của hắn chỉ có thể phòng ngự ở tinh vực Thiên Lại này, đây là tiền tuyến để Nhân tộc khống chế Vực Ngoại.



Cuối cùng, tài nguyên của Thành chủ cũng không phải để cho Dư Tắc Thành thoải mái hưởng dụng. Đây không phải là cố ý nhằm vào hắn. Bát Bộ Thiên Long cũng là như vậy. Bỏ công sức ra nhiều sẽ nhận được đền đáp xứng đáng, không có chuyện không làm mà hưởng.




Lưu Thi Vận ngã người nằm xuống bên cạnh Dư Tắc Thành, dịu dàng như một con mèo nhỏ:



- Nếu như chúng ta có thể cùng nhau ngắm sao suốt cả đời này thì hay biết bao nhiêu...



- Còn nhớ năm xưa ở huyện thành Sơn Trúc, đám ác ôn lưu manh dòm ngó muội chằm chằm, ca ca vì bảo vệ cho muội nên thường xuyên bị bọn chúng ức hiếp. Lúc ấy muội hay nghĩ rằng, nhất định phải tìm một nam nhân có thể bảo vệ được cho mình.



- Sau có lời đồn trong thành có một thiếu niên Chấp Sự vừa mới tới, biết tiên thuật, có thể đốt cháy người thành than. Lần nào về nhà. ca ca cũng kể chuyện về huynh hết sức thần kỳ, khi đó muội biết nam nhân mà mình mơ tường chính là huynh.



- Lúc ở trước Yên Chỉ lâu. huynh xuất ra một kiếm chém chết Ma Lang kiếm khách ám sát huynh. Ma Lang kiếm khách năm xưa muội đã từng thấy y giết người, nhìn thấy y là muội vô cùng sợ hãi, nhưng y lại bị huynh chém một kiếm chết tươi hết sức dễ dàng, trong lòng muội đã có huynh từ lúc ấy.



- Sau huynh si mê tu luyện, si mê tới mức điên cuồng. Khi đó muội đổ chậu nước lên đầu huynh, muội nghĩ rằng huynh sẽ giết muội, đâu ngờ huynh nói với muội rằng sẽ không còn ai dám bất nạt muội, không ai dám làm cho muội khóc, muôn đời muội vẫn không quên.



- Sau đó huynh muốn ra đi tu tiên, như vậy muội sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa, cho nên hết sức đau lòng. Nhưng lúc huynh đi, cơ duyên chợt tới, lúc ấy muội có thể theo cạnh bên huynh. Thật ra đối với muội, tu tiên là vì muốn được ở cạnh huynh.



- Lúc chúng ta gặp lại ở Tây Lĩnh, huynh nói với muội rằng sẽ không phụ muội, câu nói ấy muội nhớ mãi muôn đời, muội cũng quyết không phụ huynh.



- Sau chúng ta gặp lại ở Vô Lượng tông, huynh vì muội mà bày mưu tính kế đủ đường. Khi đó huynh chỉ mới Trúc Cơ nhưng đã đùa giỡn đám Nguyên Anh Chân Quân phải xoay vần. hết thảy đều vì muội. Lúc ấy muội đã quyết định, vì huynh, dù muội có chết cũng đáng.



- Muội thật sự rất muốn cả đời này được mãi mãi chung sống cùng huynh...



Giọng Lưu Thi Vận dần dần nhỏ lại, dường như nàng đã roi vào giấc ngủ say, nép sát vào người Dư Tắc Thành, mỉm cười nhắm mất.



Dư Tắc Thành nhìn ra ngoài cửa sổ phi xa, miệng lẩm bẩm:



- Thi Vận. chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, trước kia ta đã nói ta sẽ không phụ muội...



Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện ra khí tức Lưu Thi Vận dần dần tiêu tan, không, phải nói là hoàn toàn hóa hư vô, hắn giật nảy mình.



Hắn ngồi bật dậy, kiểm tra xem thử. Tuy rằng Lưu Thi Vận như đang say ngũ, thân thể bình thường, nhưng dường như nàng đã chìm vào một trạng thái kỳ dị. Tuy rằng dung mạo nàng vẫn xinh tươi như vậy, nhưng lúc này như là hồi quang phản chiếu, tuy rằng mỹ lệ rực rỡ, nhưng Dư Tắc Thành có cảm giác như sắp tiêu tan.



Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi, vận chuyển pháp lực rót vào thân thể Lưu Thi Vận, thăm dò thử xem có chuyện gì.



Nhưng pháp lực Dư Tắc Thành rót vào chỉ là vô ích. bao nhiêu pháp lực rót vào đều tiết ra ngoài, không thăm dò được.



Có chuyện gì vậy... Dư Tắc Thành lập tức vận chuyển tiên thuật cứa chữa cho Lưu Thi Vận. Hắn chụm tay thành hình mỏ hạc, đánh vào ba đại huyệt trên đầu Lưu Thi Vận là Bách Hội, Ngạch Đầu, Nhân Gian, vẫn không thấy nàng có phản ứng gì.



Đây là mặt pháp bất truyền của Hiên Viên kiếm phái, Thần Tiên Tam Điểm Đầu. Nếu thi triển mặt pháp này mà đối phương không có phản ứng gì, vậy hẳn phải chết không sai được.



Thần sắc Dư Tắc Thành lập tức đại biến. Giờ phút này hắn không còn là Nguyên Anh Chân Quân trời sập không đối sắc như trước nữa, một cảm giác tuyệt vọng không nhịn được dâng lên từ tận đáy lòng.



Không sợ, không sợ, trời không tuyệt đường người, không nên kinh hoàng, phải bình tĩnh. Nhất định sẽ không có chuyện gì, ta nhất định có thể làm được...



Dư Tắc Thành tự an ủi mình, chuyện đã tới nước này, hắn lại càng trở nên bình tĩnh hơn.



Hắn vội vàng thi triển vô số tiên thuật cố gắng cứu tỉnh Lưu Thi Vận, nhưng hết thảy đều vô ích. không có hiệu quả gì.