Tiên Ngạo

Chương 967 : Hậu Nghệ Thần Tiễn

Ngày đăng: 23:12 19/04/20


Thật ra năm Chân Nhất Thần Quân tranh chấp với nhau cũng không hẳn là vì Nghệ Xạ Khoái kiếm tông, Vô Sinh lão tổ đã bế quan, cho nên bọn chúng bắt đầu nội chiến tranh đoạt quyền lực.



Bọn chúng toàn là Chân Nhất Thần Quân do Vô Sinh lão tổ thôi thúc tăng tiến cảnh giới, cơ hồ không có tu luyện tâm cảnh, đời này Kim Đan Chân Nhân chính là cảnh giới cao nhất của chúng, cho nên vừa được nắm quyền bắt đầu tranh chấp với nhau.



Lần này tranh chấp kịch liệt dẫn đến ẩu đả, mọi người thật sự không còn cách nào, chỉ đành cung thỉnh Vô Sinh lão tổ xuất quan. Kết quả Vô Sinh lão tổ không xuất quan, cũng không đáp lại, mọi người mở quan ra mới phát hiện Vô Sinh lão tổ không bế quan, đã đi đâu mất, ai nấy ồ lên.



Sở dĩ Vô Thượng Cảm ứng tông có thể có được hôm nay là nhờ vào danh nghĩa một mình Vô Sinh lão tổ. Hiện tại lão không có ở đây, lập tức có người vơ vét của cài tích lũy trong thời gian qua, bỏ trốn mất tích.



Chỉ trong vòng một ngày, Vô Thượng Cảm ứng tông đã mất đi ba phần mười đệ tử, những Chân Nhất Thần Quân còn lại, vì quyền lực, địa bàn, pháp bảo, bí tịch mà đánh nhau chí tử. trong đó Khố Lão Thần Quân. Ai Bệnh Thần Quân bèn ngầm liên lạc với liên minh thượng môn đối địch.



Đám thượng môn này lập tức xuất binh vây công Vô Thượng Cảm ứng tông, tất cả thượng môn nơi Mạc Bắc hợp lực, được hai tên Chân Nhất Thần Quân kia nội ứng, chỉ trong một ngày đánh chết cầu Tử Thần Quân. Tuyệt Tình Thần Quân. Vạn sầu Thần Quân, tiêu diệt hoàn toàn Vô Thượng Cảm ứng tông.



Chỉ trong hai ngày, cơ nghiệp mà Vô Sinh lão tổ vất vả gây dựng tiêu tan thành tro bụi. Bất quá bí pháp thôi thúc Kim Đan Chân Nhân. Nguyên Anh Chân Quân. Chân Nhất Thần Quân, không ai tìm thấy, chỉ mình Vô Sinh lão tổ nắm giữ, lão không truyền thụ cho ai.



Như vậy cũng tốt, nếu không sẽ là một trường hỗn chiến.



Đám liên minh thượng môn kia đã giấu chuyện này không cho Hiên Viên kiếm phái biết, sợ rằng bọn họ sẽ chạy tới chia phần. Sau khi chiến đấu chấm dứt, tin tức mới truyền ra, khiến cho Dư Tắc Thành không có lời nào để nói.



Vô Thượng Cảm ứng tông hùng mạnh một thời cứ như vậy tiêu vong một cách vô cùng khó hiểu. Quả thật là bạo phát bạo tàn, chẳng khác nào một cơn mộng mị chiêm bao.



Thật ra cũng không hẳn là tiêu vong, Khổ Lão Thần Quân. Ai Bệnh Thần Quân liên kết liên minh thượng môn, xây dựng lại Vô Thượng Cảm ứng tông, liệt Vô Sinh lão tổ vào hàng ngũ phản đồ, được những thượng môn khác thừa nhận.



về chuyện này có vẻ hơi kỳ quái, thậm chí Dư Tắc Thành nghi ngờ rằng cục diện như hiện tại là do Vô Sinh lão tổ đạo diễn hết thảy.



Dư Tắc Thành và Nghệ Xạ Khoái kiếm tông đều phí công chờ đợi vô ích. không hề có cái gọi là viện quân.



Trận chiến lập tức mở màn.



Dư Tắc Thành quát lớn:



- Lập tức chuẩn bị tấn công Nghệ Xạ Khoái kiếm tông, một trận diệt môn!



Mọi người lập tức đứng lên, chuẩn bị chiến đấu. Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua sơn cốc, nơi này có rất nhiều hoa nỡ, những bụi rậm xung quanh xanh biếc một màu, phát ra tiếng kêu xào xạc trước từng cơn gió. Thế nhưng hết thảy sắp sửa trở thành quá khứ, cành đẹp này sẽ lập tức tiêu tan.



Dư Tắc Thành tiện tay hái xuống một đóa hoa tươi, đật lên mũi hít sâu một hơi. Mùi thơm thoang thoảng lập tức khiến cho hắn cảm thấy lòng mình yên tĩnh, ý niệm trong đầu càng kiên quyết hơn.



Ba ngàn người kết thành trận kiếm cưu bay lên không. do ba Nguyên Anh Chân Quân là Dạ Hàn. Đạo Ngân. Thành Lam điều khiến. Dư Tắc Thành đi riêng một mình, không ở trong trận kiếm cưu.



Hắn dùng Thiên giác truyền âm nói:



- Các vị đồng môn, trận chiến hôm nay chúng ta sẽ đánh vào trong sơn môn Nghệ Xạ Khoái kiếm tông. Trận chiến này sẽ hết sức tàn khốc, vì nơi đó là nhà của địch nhân, bọn chúng sẽ dốc hết toàn lực liều mạng, đến chết không lùi, chúng sẽ phát huy chiến lực hùng mạnh nhất.



- Đến thời khắc mấu chốt, thậm chí bọn chúng sẽ đồng quy ư tận với chúng ta, chúng sẽ không hề tỏ ra hèn nhát chùn bước.



- Nhưng chúng ta vẫn phải đánh trận này, bởi vì chúng từng muốn hủy diệt nhà của chúng ta. Chúng đã tới bên bờ Cơ Thủy hà. suýt chút nữa hủy diệt nhà chúng ta. Nếu chúng ta không tiêu diệt chúng, sau này bọn chúng rất có khả năng sẽ tới Gò Hiên Viên, làm chuyện mà hiện tại chúng ta đang làm.



- Tổ sư của chúng đã hoàn toàn đầu hàng Tiên tộc, không còn coi mình là Nhân tộc nữa.



Nếu bọn chúng hung thịnh, tới một ngày Dị tộc phản công, bọn chúng ắt sẽ là phản đồ chạy theo Dị tộc. Khi ấy không những Hiên Viên kiếm phái ta vạn kiếp bất phục, mà cả Nhân tộc cũng phải tiêu vong.




Bọn chúng đang lễ bái bốn pho tượng trên quảng trường. Những tượng này cao chừng một trượng, dáng vẻ uy nghiêm, là tổ sư của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông.



Nhìn qua Dư Tắc Thành lập tức biết bọn chúng đang muốn làm gì, chúng đang cung thinh tổ sư của mình hạ giới.



Trong đó hai người cầm đầu đều là Chân Nhất Thần Quân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông, phía sau là đệ tử của chúng. Có Nguyên Anh Chân Quân, có Kim Đan Chân Nhân, có tu sĩ Trúc Cơ, Luyện Khí kỳ, đám đệ tử này đều có chung một đặc điểm là thiên tư rất tốt.



E rằng những đệ tử này chính là mầm mống của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông. Chỉ cần bọn chúng chạy thoát, có lẽ tương lai sẽ có một ngày chấn hưng lại Nghệ Xạ Khoái kiếm tông. Mỗi khi môn phái nào đó tới thời kỳ sắp sửa diệt vong, thường chọn ra đệ tử tinh anh trong phái, giao cho bảo vật đào tấu tứ tán. Tuy rằng cơ hội phục hung môn phái hết sức xa vời,



nhưng lưu lại mầm mống cho môn phái mình, dẫu chỉ có một phần vạn cơ hội nhưng cũng là cơ hội.



Dư Tắc Thành chậm rãi tiến lại, lên tiếng nói:



- Lúc này còn mời bọn khốn kia hạ giới, bọn chúng đã sớm không coi mình là người, các ngươi lễ bái chúng thì có ích gì?



Một tên Chân Nhất Thần Quân vẫn tiếp tục dập đầu, máu chày ròng ròng, lên tiếng nói:



- Nhãi con miệng còn hỏi sữa, lát nữa tổ sư hạ giới ắt sẽ lấy mạng ngươi.



Dư Tắc Thành bật cười vang:



- Ta sẽ chờ, các ngươi cứ việc tiếp tục, ta cho các ngươi thêm sáu mươi lần hô hấp, có lẽ cũng đã đủ.



Dứt lời, hắn đứng sang bên, dáng vẻ tò ra ung dung tự đắc.



Hai tên Chân Nhất Thần Quân kia cũng không để ý tới Dư Tắc Thành, vẫn tiếp tục dập đầu. Những đệ tử khác không khỏi lén lút quay đầu nhìn trộm Dư Tắc Thành, thân hình run rẩy.



Thời gian sáu mươi lần hô hấp qua đi rất nhanh.



Tên Chân Nhất Thần Quân vừa lên tiếng nói thình lình đứng bật dậy quát lớn:



- Không cần cầu nữa, sư đệ, không cần cầu khẩn van xin bọn khốn kia làm chỉ nữa, chúng



đã bỏ mặc chúng ta, cầu chúng thì có ích gì, chỉ có thể dựa vào chính mình.



Sau đó y tung ra một cước, đá một pho tượng ngã lăn. Pho tượng ngã xuống kêu ầm một tiếng, lúc này dáng vẻ tên Chân Nhất Thần Quân không còn tỏ ra cung kính như lúc ban đầu.



Tên Chân Nhất Thần Quân còn lại cũng đứng lên, ra sức phun một bãi nước bọt về phía một pho tượng:



- Quả thật là cầu người không bằng cầu mình, ta vẫn lấy làm thắc mắc, Tiên chỉ năm năm trước hết sức lạ kỳ, không hiểu vì sao bất chúng ta đối đầu trực tiếp với năm đại kiếm phái trong thời gian ngắn ngủi như vậy? Chỉ cần cho chúng ta thêm thời gian ba trăm năm. khiến cho chúng ta tham ngộ được..., lúc ấy tiêu diệt năm đại kiếm phái không thành vấn đề.



Tên Chân Nhất Thần Quân đá ngã pho tượng nói:



- Nói gì cũng vô ích mà thôi, lên đi, chúng ta liều một trận cuối.



Hai Chân Nhất Thần Quân quay đầu đối mặt Dư Tắc Thành, chuẩn bị cho trận chiến sau cùng.



Trong giờ phút này này, pho tượng tổ sư bị tên Chân Nhất Thần Quân phun nước bọt thình lình phát ra hào quang mười hai sắc. Hào quang vừa lóe, cả pho tượng trở nên sinh động vô cùng, dường như vừa sống lại.