Tiền Nhiệm Đều Là Alpha
Chương 10 :
Ngày đăng: 09:21 18/04/20
Quyết tâm rồi, Hạ Lâm lần này không tránh né, trông thấy chiếc xe kia ở dưới lầu liền tự giác lên xe.
Cậu bình tĩnh cài dây an toàn, không thèm để ý đến ánh mắt quan tâm của Tiết Trạch Nam, khi xe chậm rãi khởi động thì nói: "Tiết tổng, hôm nào chúng ta cùng ăn một bữa cơm?"
"Không cần hôm nào." Tiết Trạch Nam trở nên ôn nhu, "Chúng ta đi nhà hàng Nắng Sớm được không?"
Hạ Lâm: "Tôi nói, ngày khác, tôi và bạn trai tôi, thêm cả ngài, cùng nhau ăn một bữa cơm."
Không kích động, không kháng nghị, ngữ khí của Tiết Trạch Nam bình tĩnh như không nghe thấy "bạn trai tôi", nói rằng: "Có thể."
Hạ Lâm cảm thấy, thời tiết hình như không tốt lắm.
Mưa to.
Mưa cực kì to, Hạ Lâm vốn muốn ra vẻ tiêu sái đi xuống lầu dưới nói chờ bạn trai tới đón, lại nhận được tin Trương Thiên Khoa không tới được.
Lão tử đẹp hơn Omega: Tin xấu là ô tô của tôi bị chết máy giữa trời mưa, tin tốt là tôi đang ở nhà hàng.
Hạ Lâm không phải Lâm Hạ:...Đáng tin.
Lão tử đẹp hơn Omega: Việc đáng tin nhất tôi làm là dặt được bàn ở nhà hàng Hoàng Hôn a a a, đây là tiền tôi kiếm được bằng mồ hôi nước mắt bán đứng thân thể! Tóm lại, không đổi lịch nhanh chóng tới đây!
Hạ Lâm không còn lựa chọn nào khác, hoặc là đội mưa đi tới, hoặc là đón xe.
Mưa to gọi xe không được!
"Bạn trai em đâu?" Tiết Trạch Nam hỏi.
Hạ Lâm căng da đầu nói: "Anh ấy đang ở nhà hàng rồi, không tới đây."
Trời mới biết Hạ Lâm chuẩn bị bắt đầu một màn kịch lớn! Xe của Trương Thiên Khoa là xe thể thao đẳng cấp! Tuy rằng xe hắn mua là để so với bạn bè! Nhưng! Nhìn qua tuyệt đối không thua kém tổng giám đốc!
Cho dù, hắn là một Beta.
Đáng tiếc, mưa không theo ý người, Hạ Lâm chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đàng hoàng đi nhờ xe Tiết Trạch Nam.
Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Đẹp mặt ghê, tôi ngồi xe Tiết tổng, lát nữa lại trở mặt với hắn, làm sao đây!
Lão tử đẹp hơn Omega: Tôi mang theo một thằng nhóc làm việc chung với tôi, là Omega nha, nếu không phải vì nhà cậu ta có bối cảnh quá ghê gớm thì tôi đã ra tay từ lâu rồi, lúc đó cậu có thể thấy được kĩ năng tán tỉnh của tôi cao như thế nào!
Hạ Lâm không phải Lâm Hạ:...Cậu muốn làm gì?
Lão tử đẹp hơn Omega: Omega độc thân sống sờ sờ ngay trước mắt, cậu lại là Beta có năng lực "Trăm phần trăm gặp được Omega định mệnh", vậy là cậu có thể rút lui thành công rồi!
Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Cậu cho rằng...Một Omega cùng một Alpha ngẫu nhiên gặp nhau trên đường cái có thể có tín tức tố hợp nhau?
Lão tử đẹp hơn Omega: Mặc dù là giả, nhưng trong lòng Alpha nào cũng có Omega mà, chẳng lẽ không thể phát tình à!
Hạ Lâm suy nghĩ một chút, cảm thấy Trương Thiên Khoa nói có lý.
Nếu năng lực không phát huy được hoàn toàn cũng không sao, chắc chắn Alpha sau khi gặp Omega phát tình thì độ tương thích cũng có thể dần tăng lên.
Logic hoàn mỹ, rất tốt.
Hạ Lâm liếc nhìn gò má Tiết Trạch Nam, trong lòng trở nên kích động, nếu Alpha này có thể thấy sắc mà nổi lòng tham đi chuyển mục tiêu là tốt nhất.
Tuy rằng, Hạ Lâm cũng có một phần tiếc nuối.
Nhà hàng Hoàng Hôn giá tiền có thể đè chết người ta, muốn hẹn trước còn phải xem thân phận địa vị tới đâu, Trương Thiên Khoa làm việc ở đó mấy năm mà cũng khó khăn, tiền phải đem ra cả đống, Hạ Lâm cũng bị cảm động trước việc Trương Thiên Khoa dốc hết vốn liếng ra giúp đỡ, tha thứ luôn chuyện để cậu bị Alpha đưa đi mà không cản.
Khi cậu đến, Trương Thiên Khoa cùng cậu bạn Omega đẹp trai kia ngồi đối diện nhau, để trống mỗi bên một chỗ ngồi.
Không nói nhiều, Hạ Lâm lập tức ngồi cạnh Trương Thiên Khoa, Tiết Trạch Nam trầm mặc ngồi vào chỗ còn lại.
Mặt đối mặt, Hạ Lâm bỗng nhiên cảm thấy, Tiết Trạch Nam cùng nhóc đẹp trai kia cực kì xứng đôi.
Alpha và Omega là một đôi, định kiến này đã có từ thời cổ đại, từ Omega làm trụ cột cho đến Alpha làm trụ cột, Beta vẫn luôn là giai cấp bị thống trị.
Xã hội sau này, nhận thức từ trong sách vở ngày càng mạnh, thậm chí chỉ thở dốc trong chốc lát cũng có cảm giác bị cai trị.
Giải quyết chuyện của bọn họ, hoàn toàn ở trong sân nhà của Trương Thiên Khoa, Hạ Lâm muốn nói rõ mọi chuyện nhưng vì cậu bạn kia đang ở đây nên không nói ra được lời nào.
Omega làm việc cùng Trương Thiên Khoa rất thân thiện, hòa đồng, mùi hương dễ ngửi. Hạ Lâm không biết là mùi hương của nhà hàng hay là mùi nước hoa của Omega, chỉ cảm thấy mình đang ngồi ở hiện trường chứng hôn, vài giây nữa có thể nói ra: "Chúc hai người yêu nhau sớm thành người một nhà."
Tự mình đào hố, bởi vì Trương Thiên Khoa, dẫm lên vết xe đổ.
Tiết Trạch Nam không nhìn Hạ Lâm, hắn dường như thấy hứng thú với cậu bạn đẹp trai của Trương Thiên Khoa, hoàn toàn không để mắt tới Hạ Lâm đang trầm mặc.
Hạ Lâm không nói lời nào, thậm chí còn muốn khóc.
Đổi thành phim truyền hình, cậu là Beta ăn nói khép nép được Alpha theo đuổi lại không biết tốt xấu, chắc chắn sẽ bị mọi người mắng là có mắt không tròng.
Cũng phải thôi, không có phim truyền hình nào có chuyện tình yêu Alpha và Beta, dù cho có thì cũng là Alpha tìm được Omega chân ái, cắt dứt với Beta nham hiểm.
"Cảm ơn Trương tiên sinh đã mời, đêm nay tôi có việc." Tiết Trạch Nam liếc qua cái tay Trương Thiên Khoa đang ôm Hạ Lâm, từ chối bữa tối, chuẩn bị rời đi.
Nhóc đẹp trai nói: "Tiết tổng đưa tôi đi một đoạn đường được không? Anh Trương có vẻ muốn về nhà cùng bạn trai, tôi không thể làm phiền tới thế giới của hai người."
Tiết Trạch Nam che đầu, khẽ mỉm cười, "Chỉ cần em đưa tôi đến nhà em ngủ một đêm, tôi sẽ khỏe lại ngay."
Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Cái kiểu cầu xin gì đây???
Lão tử đẹp hơn Omega: Chủ diễn đàn, làm ơn đá thằng nhóc này ra đi, trả lại cho tôi sự bình yên.
Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Tôi là chủ diễn đàn, tôi đang xin sự giúp đỡ.
Thế giới là gốc rễ của ta: Show ân ái đã xuyên qua màn hình đâm lòng ta đau đớn.
Phát tình đều là kẻ ngốc: Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, người đàn ông của cậu không phải đau ở phía trên mà là phía dưới.
Hạ Lâm không phải Lâm Hạ:???
Lão tử đẹp hơn Omega: Ngăn tín tức thôi sao lại đau đầu! Tính tình bạo hơn mới là di chứng!
Hạ Lâm không phải Lâm Hạ:???
Phát tình đều là kẻ ngốc: Thằng nhóc ngốc nghếch, hắn muốn ngủ với cậu.
Ngày thứ sáu bên nhau, Tiết Trạch Nam đau đầu mỗi ngày thứ sáu, trong phòng Hạ Lâm cuối cùng có thêm một vị khách.
Sói đuôi to Tiết Trạch Nam lộ rõ bản tính, không hề đau đầu, xâm lấn giường Hạ Lâm, tiện tay đoạt luôn chủ nhân của chiếc giường.
Hạ Lâm bị đè ra làm, đầu óc choáng váng, đang lo cho di chứng của Tiết Trạch Nam, hỏi han ân cần.
Tiết Trạch Nam thẳng thắn: "Em nên lo lắng một chút cho bản thân mình đi chứ?"
Hạ Lâm: "Cái gì?"
Tiết Trạch Nam: "Ở bên cạnh anh, sau này có khả năng em sẽ không có con."
Cho dù năng lực sinh dục của Beta không bằng Omega, nhưng vẫn có khả năng mang thai, Tiết Trạch Nam làm phẫu thuật ngăn tín tức tố, khả năng mang thai của Hạ Lâm lại bị hạ xuống thấp hơn nữa.
Hạ Lâm cười cười: "Em vốn không thích trẻ con. Hơn nữa ba em giống như trẻ con, làm phiền em, rõ ràng là người trưởng thành, còn thích ăn đồ ngọt, trời mưa lại sai em ra ngoài...A!"
"Làm sao vậy?" Tiết Trạch Nam bị dọa hết hồn.
Hạ Lâm nhìn Tiết Trạch Nam, duỗi tay vặn vặn gương mặt hắn. Tiết Trạch Nam mang theo nhu tình khó có được, tóc mái không cứng như ban ngày, nhẹ nhàng nằm xõa trên trán, trông rất trẻ tuổi.
Hạ Lâm do dự hỏi: "Anh khi còn bé...Có phải hay bị người khác khen...Đáng yêu?"
Tiết Trạch Nam nhíu mày, có vẻ không thích hồi ức quá khứ lắm, "Khi còn bé, ba anh luôn cho anh mặc váy, nuôi như con gái, anh không thích vậy, thường xuyên trốn ra ngoài chơi. Cho nên mới có thể..."
Hắn không nói phần còn lại.
Hạ Lâm mói: "Cho nên mới có thể gặp người mua kem cho anh đúng không?!"
Hạ Lâm ghét ăn kem bị ba bắt đi mua kem.
Nguyên nhân cậu không thích kem phần lớn là do ba cậu bất chấp xuân hạ thu đông nói cậu chạy đi mua kem.
Nhưng có một ngày, cậu gặp được một nhóc rất dễ thương.
Cô bé cực kì dễ thương, thích ăn kem, mặc váy hồng nhạt đứng ngoài quán kem, ra vẻ không thích ăn kem.
Hạ Lâm chú ý tới, bởi vì một đứa trẻ nghiêm túc không ồn ào dù ở tuổi nào cũng làm người khác thích. Mà Hạ Lâm cũng chỉ mới mười một tuổi, vừa phát hiện mình là một Beta giãy giụa ở tầng lớp thấp trong xã hội.
Chẳng qua cậu cảm thấy tức giận là không tốt, dù sao phần lớn con người là Beta, sống giống nhau cũng tốt.
Cô bé kia rất đáng yêu, chắc chắn lớn lên sẽ trở thành một Omega xinh đẹp, thành đôi với mấy tên Alpha cầm thú kia thì hơi lãng phí.
Vì vậy lúc đó Hạ Lâm đã nói: "Hy vọng cô bé có thể tìm được người thật sự thích mình."
Tiết Trạch Nam: "Tuy rằng, hiện tại anh đã không còn là nhóc dễ thương, nhưng, em rất đáng yêu."
Hạ Lâm bị trí nhớ của mình thuyết phục, cậu từ nhỏ đã thích những thứ dễ thương, nhìn thấy cô bé mặc váy hồng nhạt kia liền nghĩ nhóc đó lớn lên sẽ là một Omega, không hề nghĩ đáng yêu cũng có thể là Alpha.
Hạ Lâm: "Em chỉ nói đại một câu, vào tai anh sao lại trở nên giàu triết lý như vậy!"
"Tại vì..." Tiết Trạch Nam liếm liếm Hạ Lâm, "Ký ức rất đẹp, trong lòng anh, em đã tự mang theo ánh sáng rực rỡ."
Nhưng hắn chưa nói, khi đó chính hắn cũng chỉ là một đứa nhóc, sao có thể nhớ rõ từng chữ được.
Tiết Trạch Nam chỉ nhớ rõ, thời tiết rất xấu, kem rất ngọt, Beta của hắn rất đẹp.
Hắn dựa theo Beta trong trí nhớ của mình mà đi tìm nhiều năm, hết lần này đến lần khác đều không phải người trong lòng hắn.
Mãi đến khi Khải Ân chuyển việc, Tiết Trạch Nam nghe tin đồn về Hạ Lâm, từ tài liệu nhân sự tìm ra Beta đáng thương có người yêu ngoại tình kia.
Tiết Trạch Nam nói: "Xin lỗi, nếu anh thông minh hơn một chút thì đã không đi tìm Beta đẹp nhất thế giới."
Hạ Lâm:???
Tiết Trạch Nam bổ sung: "Rõ ràng vì mị lực của em nên anh mới ghi nhớ."