Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 22 : Đột nhiên
Ngày đăng: 10:06 18/04/20
Edit: Dờ
Bạch Dương được Khương Duệ Quân dạy dỗ ngay tại hiện trường, toàn bộ kịch bản về sau quả thực dễ dàng hơn rất nhiều.
Không thể phủ nhận rằng, tuy Bạch Dương không có khả năng sáng tạo nhưng năng lực mô phỏng thì xứng danh hạng nhất. Khương Duệ Quân chỉ dạy hai ba lần, Bạch Dương nhìn một lúc là có thể lĩnh ngộ hoàn toàn.
Bạch Dương hỏi Khương Duệ Quân: "Cậu là người dưới trướng Tần Nùng, cậu làm vậy là muốn dỡ nóc nhà chị ta hả?"
Khương Duệ Quân lười trợn mắt, "Đây là phim của tôi, không phải phim của chị ấy."
Bạch Dương không hiểu nhưng vẫn gật gù.
Khương Duệ Quân đen mặt, "Có thể Tần Nùng sẽ vui sướng khi thấy cậu diễn nát như tương, nhưng đây là bộ phim đầu tiên tôi làm nam chính, tôi không muốn có rác rưởi xuất hiện trong tác phẩm của tôi."
.........Bạch Dương tủi thân chấp nhận mình chính là đồ rác rưởi kia.
Cậu hơi hâm mộ Khương Duệ Quân, cũng ghen tỵ với cậu ta. Khương Duệ Quân và Bạch Dương là hai người hoàn toàn khác nhau, bởi vì xuất sắc nên mới ngạo mạn, bởi vì thiên tài nên mới tùy hứng.
Đối với thế giới này, thiên tài luôn có những đặc quyền chúng ta không thể nói rõ ra được.
Mà Bạch Dương biết cậu không có thứ ấy. Cậu không oán hận gì cả. Vẫn là câu nói kia, kẻ ăn không hết người lần không ra. Cậu quả thực là rác rưởi, nhưng cậu cũng sở hữu những điều mà đa số người khác không có.
Ví dụ như Kim Thế An.
Chỉ cần nỗ lực, Bạch Dương không sợ người khác chê cười.
Thế An hỏi về tình hình đóng phim của cậu, Bạch Dương không dám nói rằng Khương Duệ Quân đã dạy cậu, sợ Thế An biết sẽ không vui. Bạch Dương chỉ nói: "Yên tâm đi! Tôi là thiên tài mà, một khi đã thức tỉnh thì sẽ big kill luôn hiểu không?"
Thế An không biết big kill là cái gì, chỉ mỉm cười, cố ý hỏi cậu: "Lần trước cậu nói quay về sẽ cho tôi một trăm cái hôn, hôn đâu?"
Bạch Dương quay đầu bỏ chạy.
Biển người mênh mông nào biết lòng người nông sâu, có những trái tim xấu xa, lại có những tấm lòng lương thiện.
Bạch Dương cảm thấy cậu vô cùng may mắn, cậu gặp rất nhiều người tốt, ví như Thế An, ví như Tiểu Chung, ví như Khương Duệ Quân. Lòng tốt của người ta có hương vị không giống nhau, có người ngọt, có người cay.
Lòng tốt của Khương Duệ Quân chính là vị cay, còn Thế An.... có lẽ là chua đi.
Ai bảo hắn nói chuyện chua như vậy.
Bạch Dương thầm nghĩ rồi cười rộ lên.
Cậu biết mình rất may mắn.
Cảnh quay chia làm hai, một ở cạnh đầm nước, Thạch Hiểu Sinh giúp Vân Trung Phong thoát nạn, hai người bị Ma giáo đuổi giết, Thạch Hiểu Sinh dùng khinh công dẫn theo một đám người đi trốn. Đây là cảnh diễn ban ngày.
Cảnh còn lại là trên vách núi, Thạch Hiểu Sinh một mình địch lại Ma giáo đệ tử, bị loạn tên bắn chết. Vân Trung Phong rơi xuống vách núi, chờ nữ phụ đến nhặt xác. Đây là cảnh quay ban đêm.
Khu phim trường vẫn đang mưa lớn, đoàn làm phim đành chờ lúc tạnh mưa rồi tranh thủ quay, chờ đến tận nửa đêm. Vì vậy, chỉ có thể quay cảnh ban đêm trước, dòng thời gian từ lúc hoàng hôn đến đêm khuya rồi tới rạng sáng.
Mưa vừa ngớt, tất cả mọi người lập tức bắt tay vào làm việc.
Bạch Dương và Khương Duệ Quân không làm Đạo diễn Đinh phải bận tâm, nữ phụ diễn cũng không khó khăn gì, chỉ cần một mình khóc sướt mướt trong khe núi đi tìm Vân Trung Phong của nàng, tiến độ hai ngày nay khá nhanh.
Một câu chuyện mà không có sóng gió thì không phải là một câu chuyện nữa rồi. Càng nghĩ không có chuyện gì xảy ra, càng có khả năng cao xảy ra chuyện.
Ngày đầu không sao, ngày hôm sau cũng vậy. Quay ngoại cảnh đều là màn trời chiếu đất, mấy ngày liền quay thâu đêm. Thế An ở hai ngày trong khách sạn ngoài phim trường, lúc đầu còn thấy lo lắng, sau đó cũng dần tin rằng việc treo dây bây giờ rất đỗi bình thường, vì thế hắn lại bắt đầu quấy rầy Trịnh Mỹ Dung.
Trịnh Mỹ Dung đang PK với công ty bất động sản đến sứt đầu mẻ trán, chị vẫn phải chịu thua trước Thế An, "Kim tổng, xe tới rồi, lắp đặt cũng sắp hoàn tất. Hay là ngài tự mình tới xem đi, sau khi xác định không có vấn đề gì, chúng ta sẽ trả nốt khoản còn lại."
Thế An nhàm chán vô cùng, phủi mông quay về Nam Kinh. Về rồi hắn cũng chỉ làm một "lãnh đạo gật đầu". Trịnh Mỹ Dung làm việc thì khỏi cần nói, đương nhiên là hoàn mỹ. Thế An thấy thế thì gật đầu, "Mỹ Dung là nữ trung hào kiệt, làm việc không có khuyết điểm."
Trịnh Mỹ Dung đứng bên cạnh bình tĩnh nghĩ thầm, tôi chính là muốn cậu quay về đây đấy, miễn cho cậu ngồi không rảnh rỗi lại gây phiền phức cho tôi.
Chị cũng thuận tiện báo cáo tình huống của công ty bất động sản cho Thế An, hắn nhìn tài liệu, "Sáp nhập là sáp nhập, không phải hợp tác. Bọn họ muốn độc lập tài chính là không thể. Chia ra thì được. Dù gì việc quản lý tài chính vẫn là ở trụ sở bên này, không phải là việc bọn họ có thể quyết định."
Trịnh Mỹ Dung gật đầu, "Quy mô công ty họ không lớn, tôi chỉ là thấy bộ phận Phát triển của họ có kinh nghiệm phong phú, lại có qua lại với chính phủ. Hai cái bất động sản ở Kiến Nghiệp thì chưa tính là gì, nhưng nếu nuốt cả công ty, tôi nghĩ phải lên Giang Bắc xem tình hình."
Thế An gật đầu, "Có ý tưởng gì cô cứ việc triển khai."
Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Thế An vang lên.
Là Lý Niệm.
Trịnh Mỹ Dung muốn Thế An ở lại công ty thêm vài ngày để mở cuộc họp các phòng ban, thảo luận xem tiếp theo Hải Long nên đầu tư ra nước ngoài hay phát triển trong nước. Vừa nghe thấy là điện thoại của Lý Niệm, Trịnh Mỹ Dung không khỏi thấy khó chịu.
Nhưng chị cũng chẳng khó chịu được bao lâu, bởi vì sắc mặt của Thế An làm người ta sợ chết khiếp.
"Bạch Dương xảy ra chuyện rồi, ngã từ vách núi xuống, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện."
Thế An đứng sững tại chỗ, vẻ mặt âm trầm.
Hắn kéo Trịnh Mỹ Dung, "Theo tôi tới Hà Nam." Đi được mấy bước lại buông chị ra, "Không, cô ở lại Nam Kinh chờ điện thoại của tôi. Lập tức đưa xe qua đó đi. Thông báo cho bệnh viện Nhân dân, bảo viện trưởng Tôn dẫn theo tất cả chuyên gia lập tức tới Hà Nam, nếu chậm trễ tôi sẽ cho ông ta biết tay."
Giọng Thế An không lớn, cũng không hề vội vàng.
Nhưng Trịnh Mỹ Dung biết chuyện này rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng, "Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay."