Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 24 : Hôn
Ngày đăng: 10:06 18/04/20
Edit: Dờ
Trên đường ngồi xe trở về phim trường, Lý Niệm nhỏ một ít thuốc mắt.
Tơ máu trong mắt anh vẫn không tan hết. Đầu vẫn còn quay cuồng khoảnh khắc Bạch Dương rớt xuống vách núi.
Thứ anh thấy không phải Bạch Dương, mà là máu chảy đầy đất.
Máu...máu...máu tràn trên đất, đỏ đỏ trắng trắng, Tô Viện Viện nằm trên đó.
Mẹ ruột của anh.
Mà bố anh thì đang mặc quần ở trong phòng ngủ.
Lý Niệm ghê tởm mở cửa sổ, ném thuốc lá trong tay ra ngoài.
Trước đó đã thông báo cho đạo diễn Đinh, Bạch Dương sẽ tiếp tục quay. Thế nhưng lúc Bạch Dương xuất hiện, mọi người vẫn cảm thấy sợ hãi.
Bạch Dương cố định cột sống xong thì lập tức lên đường, viện trưởng Tôn và chủ nhiệm Lưu khóc lóc xin cậu ở lại quan sát 72 giờ, "Nếu nhiễm trùng thì về sau có khả năng liệt nửa người đấy."
Cuối cùng là ở lại quan sát 48 giờ, Bạch Dương cắn răng trở về phim trường.
Trước khi bắt đầu quay, Khương Duệ Quân gọi Tuệ Tuệ đến đưa cho Bạch Dương một cái cặp lồng.
Bạch Dương: "??"
Khương Duệ Quân vô cảm nói, "Canh xương hầm, bồi bổ cho cái xương chó của cậu."
Bạch Dương nhoẻn miệng cười, "Cậu mới là xương chó."
Khương Duệ Quân nghiêm mặt, "Uống nhanh lên, uống xong thì theo tôi tới WC, tôi giảng kịch bản hôm nay cho cậu."
Cho tới lúc chân chính treo lên dây rồi, Bạch Dương mới cảm thấy cậu suy nghĩ quá đơn giản.
Đau đớn thấu tim. Cố định gì đó toàn là lừa dối, có thể đi, có thể cử động, nhưng không thể quay phim được. Dây vừa treo lên cậu đã đau tới mức cào tim cào phổi.
Bạch Dương cắn răng bay hết rừng trúc. Đạo diễn Đinh và chỉ đạo võ thuật họ Lận đứng dưới thở dài --- Thế này thì khác gì dùng đóng thế, căn bản không thể quay chính diện.
Chỉ đạo võ thuật khó xử nói: "Tiểu Bạch, thế này còn không bằng dùng đóng thế đi. Đoạn này cần thể hiện sự thoải mái dũng cảm của Thạch Hiểu Sinh, mặt phải cười, cậu không thể cau mày diễn được."
Bạch Dương khổ sở, "Tôi biết, tôi cũng muốn cười lắm."
- --- Nhưng mà rất đau, dây thép thắt chặt trên lưng, động đậy một chút là như dao chém.
Đạo diễn Đinh gãi đầu, "Quay lại lần nữa đi."
Cả buổi sáng quay đi quay lại mười lần, toàn bộ đều phải xóa.
Không phải Bạch Dương không cố gắng, trong mười cảnh quay lỗi, cậu chỉ chịu trách nhiệm năm cảnh, còn lại là do diễn viên quần chúng. Có mấy lần Bạch Dương đã thể hiện rất hoàn hảo, cố tình lúc đó diễn viên quần chúng lại sai sót, bực nhất là có một lần có du khách lọt vào khung hình. Đạo diễn Đinh đang nhập tâm vào cảnh Bạch Dương đá Ma giáo đầu mục ngã lăn thì một trai một gái hi hi ha ha chạy vào khung hình, lại còn hôn hít nhau.
Đạo diễn Đinh tức giận chửi ầm lên: "Cái cứt chó gì vậy! Làm trò gì đấy! Ai cho vào đây vậy!"
Đạo diễn Lận khuyên ông, "Thôi thôi, để hậu kỳ cắt đi là được."
Bạch Dương quật cường nói: "Tôi không sao, tôi quay lại cũng được."
Khương Duệ Quân nhìn cậu, không nói lời nào.
Đạo diễn Đinh không đành lòng để cậu treo dây tiếp, "Cháu về nghỉ ngơi đi, buổi chiều mặt trời bị núi che rồi, ngày mai quay cảnh của cháu." Rồi quay ra gọi người, "Tiểu Vương đâu? Diễn viên quần chúng hôm nay bị làm sao thế? Chưa tập luyện đúng không? Diễn cái cứt chó gì thế không biết!"
Chiều Bạch Dương vẫn không đi, Lý Niệm kéo cậu về khách sạn nghỉ ngơi, Bạch Dương sống chết không chịu.
Lý Niệm ngẫm nghĩ rồi bắt đầu cười lạnh, chuyện tàn nhẫn như thế không phải Lý Kim thì còn ai. Bị Bạch Dương cắt đất diễn cộng với chuyện trước đó, nhẫn nhịn mãi rồi cũng cắn người, chuyện cỏn con mà cũng xuống tay độc ác như vậy. Lý Kim thật sự lớn mật, đây là chuyện anh không thể giải thích rõ ràng trước mặt Kim Thế An.
Thuận tay đẩy nồi này cho Khương Duệ Quân gánh, nói là hai tên tiểu bạch kiểm tranh chấp với nhau vì Tần Nùng.
Lý Kim đúng là con súc vật do đĩ điếm nuôi dưỡng.
Sớm muộn anh cũng phải chặt thây băm xác gã.
Ban đêm, gió rít lên ngoài cửa sổ, giống như ái tình và hận thù trong lòng người giữa chốn hồng trần này.
Lưng đau thực sự rất tra tấn.
Đau đớn bị phóng đại lên nhiều lần trong màn đêm, đau răng cũng thế, đau lưng cũng vậy, ai từng bị đều biết rõ.
Bạch Dương bị đau đến tỉnh ngủ, lấy điện thoại xem giờ, hai giờ sáng.
Điện thoại sáng lên, cậu mới thấy Kim Thế An. Hắn đang dựa vào cạnh giường cậu mà ngủ.
Thật sự ngồi bên cạnh cậu mà ngủ.
Sắc trời đêm trong vắt, ánh trăng luồn vào qua khe cửa sổ nhỏ hẹp.
Bạch Dương không nhịn được vươn tay ra sờ mặt Kim Thế An, tay động đậy dẫn đến thắt lưng đau, lại là một trận đau đớn thấu xương.
Ánh sáng lờ mờ từ di động cùng với ánh trăng hắt xuống người Thế An, tạo ra một cái bóng trên sàn. Như một loài dã thú đang ngủ say dưới ánh trăng êm dịu.
Bạch Dương kinh ngạc nhìn hắn, cậu thầm nghĩ, đây là Kim Thế An, đây là Kim Thế An, người tới từ quá khứ, người đã ôm cậu khi cậu khóc, người vì cậu mà vào bếp, người đã nói rằng cậu xứng đáng.
- --- Kim Thế An rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Có phải ghét bỏ cậu dơ bẩn, chê cậu ghê tởm, chê cậu mất mặt không?
Bạch Dương không lên tiếng, cũng không dám động đậy, chỉ im lặng nhìn Kim Thế An ngồi cách cậu vài gang tấc, nước mắt cứ thể chảy xuống. Càng khóc càng nhiều, Bạch Dương sợ đánh thức Thế An. Nhưng Thế An đã tỉnh rồi.
Thế An mơ màng nhìn cậu, phát hiện cậu đang khóc thì vội đứng dậy bật đèn ngủ, "Làm sao vậy? Eo đau? Sao lại khóc rồi?"
Bạch Dương không đáp, lòng tràn đầy sự tủi thân, lại thấy chính mình thật nực cười, cứ nằm mà rơi lệ. Sau khi gặp Kim Thế An, cậu biến thành một tên mít ướt. Từ đáy lòng Bạch Dương cảm thấy mình thật không có tiền đồ.
Thế An nóng ruột ghé lại gần, "Sao vậy, khó chịu sao? Bây giờ tôi gọi người lại đây đưa cậu đi viện được không? Đừng sợ, đừng sợ."
Bạch Dương mặc kệ tất cả mọi thứ.
Cậu kéo Thế An xuống, ôm lấy cổ hắn rồi dè dặt hôn lên.
Thế An sững người vài giây.
Bạch Dương ở dưới thân hắn thở dồn dập, nước mắt vẫn tí tách rơi, "Nếu anh ghét tôi thì cứ đi đi..."
Bạch Dương nói xong mà tay vẫn không chịu buông ra, "Nhưng mà em thích anh..."
Nhịp tim hai người đập vang như tiếng sấm trong màn đêm tĩnh mịch.
Thế An không trả lời.
Khoảnh khắc đó, Bạch Dương cảm thấy tim cậu như rơi xuống mất rồi.
Trái tim ấy không rơi xuống nơi nào khác, mà rơi vào bông, rơi vào một dòng nước xuân, rơi vào một nụ hôn nóng bỏng.
Dưới nụ hôn cuồng nhiệt của Thế An, lòng Bạch Dương tràn đầy ngọt ngào, lại cảm thấy thống khổ vạn phần.
Hóa ra ái tình lại là cảm giác đau đớn thấu tận xương tủy như vậy. Bạch Dương thầm nghĩ.