Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 37 : Ngọc thô
Ngày đăng: 10:06 18/04/20
Edit: Dờ
Ngày hôm sau, Bạch Dương đỡ eo đi học.
Chung Việt lo lắng nhìn cậu, "Đừng nói là... bệnh đau lưng của cậu tái phát nhé."
Bạch Dương vừa mừng vì Tiểu Chung nói chuyện ngày càng trôi chảy, vừa cảm thấy thẹn thùng, sao có thể nói cho cậu biết rằng tôi chỉ là bị chịt quá nhiều mà thôi. Kim Thế An rốt cuộc là nghẹn bao lâu vậy, cậu bủn rủn toàn thân luôn rồi.
Sáng nay Kim Thế An còn không cho cậu đi học, Bạch Dương thân tàn tạ nhưng ý chí vẫn bất khuất, kiên trì dậy đi học.
........Chủ yếu là cậu sợ Kim Thế An sẽ đè cậu ra làm cả ngày.
Eo mỏi lưng đau, nhưng hạnh phúc.
Giảng viên Cổ rất không hài lòng: "Mới đi học được vài buổi đã giả bệnh? Thẳng lưng lên! Diễn viên lúc nào cũng phải duy trì phong thái."
Bạch Dương chua xót đứng thẳng lưng lên.
Tháng tư, "Tổng tài lang thang yêu tôi" lên sóng đúng hạn. Lý Niệm và Thế An đều cảm thấy nực cười, lần này thực sự là đối đầu trực tiếp với Tần Nùng, 8 giờ 30 là giờ chiếu của bọn họ, 11 giờ là của Tần Nùng.
Bọn họ đã tuyên truyền khá nhiều trước đó, Tăng Ngọc Xương rất thích Chung Việt, yêu ai yêu cả đường đi lối về, ông cũng nể Bạch Dương vài phần. Mấy lần tuyên truyền đều khen hai tân sinh biểu hiện ưu việt, chủ động lên weibo nhắc tới hai cậu bé vừa hợp tác, rồi lại bắt đầu ca ngợi không ngớt lời.
Tới nỗi đưa đến hiệu quả trái ngược.
Lý Niệm bực dọc trong lòng, anh không thể bắt Tăng Ngọc Xương xóa weibo, người già chơi weibo cứ như viết nhật ký, căn bản không hiểu độ tuyên truyền của weibo mạnh như thế nào.
Mong chờ càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Phim có hay không, suy cho cùng vẫn là khán giả định đoạt. Giá trị quá độ của bộ phim đã tan thành mây khói khi lên sóng. Nếu chỉ nhìn vào rating thì cũng bình thường, nhưng fan Tần Nùng bất mãn vì ảnh hậu nhà mình bị chiếm giờ phát sóng nên điên cuồng cày rating.
Thật ra, họ căn bản không cần cày. Dù Lý Niệm có chửi bới nhân phẩm của Tần Nùng ra sao thì cũng không thể phủ nhận diễn xuất của cô ta. Tần Nùng rất biết cách để dẫn dắt sự chú ý của người xem, lúc cần quyến rũ thì nhẹ nhíu mày cười đến là câu hồn, lúc cần mạnh mẽ thì quyền đấm cước đá vô cùng ngầu.
Không có so sánh thì không có đau thương. Tần Nùng không hổ danh nữ hoàng rating, lực sát thương quá lớn.
Bạch Dương và Chung Việt đương nhiên là hơi thất vọng, nhưng cũng không sao cả, nhóm fan mỗi ngày đều được nhìn thấy idol nhà mình, mở mắt quỳ liếm nhắm mắt tâng bốc. Cũng may là kịch bản không đến nỗi nào, máu chó một nồi lâm li bi đát, rating vẫn luôn duy trì ở mức không nóng không lạnh.
À, còn có CP của hai người.
Lý Niệm tranh thủ độ nóng, sắp xếp một loạt các hoạt động ca nhạc, trước tiên là ở Thượng Hải, sau đó đi Bắc Kinh, trạm cuối cùng quay về Nam Kinh cô nương của bọn họ.
Showcase tổ chức rất có tâm, từ ca khúc đầu tiên mang đi thi tới ca khúc đang hot khắp đầu đường cuối phố trong "Tổng tài lang thang", hát hết toàn bộ, fan bên dưới còn hát theo và tham gia trò chơi tương tác, hoạt động diễn ra hơn một tiếng đồng hồ.
So với concert thực sự thì hoạt động này chưa là gì, nhưng với hai người mới mà nói, như thế cũng đã đủ phấn khích --- Thực sự có nhiều người thích bọn họ như vậy, vì bọn họ mà hội tụ lại đây.
Các cô gái vẫy lightstick rồi hò hét fanchant, cùng hát với bọn họ, bài nào cũng vậy, hát đến cao trào thì vừa khóc vừa hát. Ai cũng không biết mình đang khóc vì điều gì, có lẽ là cảm động chính mình, cũng cảm động vì người khác đi.
Đây là nhóm fan khai hoang đầu tiên, mỗi một người đều thầm thấy may mắn vì tinh mắt nhận ra ngọc quý, cuối cùng cũng đợi được ngày mà hai viên ngọc của bọn họ tỏa sáng. Nước mắt rơi xuống không chỉ vì thần tượng, cũng vì sự mong mỏi tha thiết của họ đã không bị phụ lòng.
Bạch Dương cũng đỏ mắt --- Cố gắng không bao giờ là uổng phí, luôn có người chân thành nhớ kỹ. Cậu buông guitar nhìn Chung Việt, Chung Việt vươn tay ra, hai người kìm lòng không đặng ôm chặt lấy nhau.
Cái này không cần nhiều lời nữa, fan CP nổ tung weibo, sóng cuộn gió gầm, dời sông lấp biển.
Thế An cũng vui mừng thay cho Bạch Dương. Lúc ở công ty, Trịnh Mỹ Dung đưa tài liệu cho hắn mà miệng cũng vô thức ngâm nga bài hát của Bạch Dương.
Lý Niệm rầm một tiếng xông cửa vào, Thế An bị dọa sợ: "Có chuyện gì vậy, không phải anh đang bận liên hệ địa điểm sao?"
Bạch Dương có nói với hắn, cuối tuần sẽ về Nam Kinh tổ chức buổi cuối của tour diễn.
Lý Niệm quay đầu lại, thấy Trịnh Mỹ Dung đã đi ra ngoài mới quay lại nói: "Tìm được Thang Kỳ Ký rồi, trốn bên Giang Ninh. Khưu Mẫn Tuyền và Uông Lỗi đều ở Thượng Hải, cụ thể chỗ nào thì để tôi theo dõi thêm."
Thế An rất hài lòng với thái độ làm việc của anh, hắn không bảo Lý Niệm tìm Khưu Mẫn Tuyền và Uông Lỗi nhưng Lý Niệm hiển nhiên đã hiểu được ý của hắn, tìm thấy cả ba người.
Thế An nâng tay bảo Lý Niệm ngồi xuống.
Lý Niệm không ngồi, "Tôi đến không phải để nói chuyện này, tôi có một tin rất xấu muốn thông báo với anh."
Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra: "Anh có xem weibo không?"
Trên di động là một bức ảnh chụp rất mờ, Thế An liếc mắt nhìn, tức thì mặt biến sắc.