Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 44 : Chập chờn
Ngày đăng: 10:06 18/04/20
Edit: Dờ
Trên đường quay về Nam Kinh, Bạch Dương và Chung Việt đã biết tin hai cậu trượt casting, Lý Niệm không có lừa hai cậu.
Suy cho cùng, do người đại diện là anh vô năng, không phải do hai cậu biểu hiện không tốt.
Tâm trạng của Bạch Dương càng xuống dốc.
Lý Niệm đành giải thích với cậu rằng đạo diễn rất hài lòng về cậu, cậu không làm sai, "Chuyện này rất bình thường, nghệ thuật gia đều lập dị như thế, không phải cứ diễn tốt là ông ấy sẽ chọn."
Chẳng hề có tính thuyết phục, Bạch Dương hỏi anh, vậy cuối cùng chọn ai?
Lý Niệm không đành lòng nói cho cậu là Lý Kim, ậm ừ chốc lát rồi nói: "Chắc là Khương Duệ Quân đi."
Bạch Dương ngây người một chốc, thở phào nhẹ nhõm.
"Thôi, thua bởi cậu ta là đúng rồi." Bạch Dương che ba lô lên mặt, "Tôi kém hơn cậu ta nhiều."
Thực ra với cậu mà nói, ai được chọn cũng không quan trọng, cậu đã sớm biết mình thua chắc rồi. Diễn xuất không bằng thì phải chịu, Bạch Dương luôn biết mình không bằng người ta, chỉ có thể nhận kết cục thất bại.
"Lý tổng," Bạch Dương rầu rĩ nói: "Tôi muốn quay phim."
Lý Niệm không hé răng, nửa ngày sau mới nói: "Về tôi sắp xếp cho, cậu chịu được thì quay. Mà nói trước là không có nhân vật chính đâu, toàn là quần chúng."
"Quần chúng tôi cũng diễn." Bạch Dương nói.
Chung Việt ngồi bên cạnh khổ sở nhìn hai người bọn họ.
Lý Niệm không nói ra chuyện về Trương Tiểu Binh, vai diễn này có được vào kịch bản không vẫn chưa thể nói trước được --- Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, Lý Niệm không nhìn nổi cái bộ dạng nửa sống nửa chết của Bạch Dương nữa.
Cứ để cho hai thằng nhóc dằn vặt một chút đi, cùng lắm thì An Long cuốn gói cút, để Kim ba ba của hai cậu tìm cao nhân khác.
Trước mặt Kim Thế An, Lý Niệm vẫn ăn ngay nói thật. Thế An trầm ngâm: "Nắm chắc được bao nhiêu phần có thể thuyết phục đạo diễn Tang?"
Lý Niệm hơi áy náy: "Không chắc, ông già Tang Viện Triều kia nói dễ nghe thì là cứng rắn bất khuất, nói thẳng ra thì là bảo thủ. Ông ấy làm việc chẳng nói đạo lý đâu. Dù Trương Tiểu Binh thật sự được thêm vào kịch bản, cũng không chắc là thuộc về Bạch Dương."
Thế An cũng lấy làm tiếc, đưa điếu thuốc cho Lý Niệm.
"Anh vất vả rồi."
Lý Niệm chỉ cần nghĩ đến vai diễn Lư Sĩ Cương là thấy ghê tởm, thua một cách không hề cam lòng. Anh nhận lấy thuốc nhưng không châm, "Anh chuẩn bị tìm người khác đi, nếu chuyện này vẫn không thành, tôi tự cuốn gói."
"Tôi cứ nghĩ anh có bản lĩnh lớn, chỉ chút chuyện này đã muốn đánh trống lui binh?" Thế An lại khinh bỉ anh.
Lý Niệm bất đắc dĩ, "Không thì anh ăn nói thế nào với Trịnh Mỹ Dung đây. Tôi chưa chết, Trịnh Mỹ Dung còn quấn chân anh nhiều."
Nói năng xàm xí, Bạch Dương lười cãi cọ với gã. Cậu đã nghe chán ngấy cái mồm đổi trắng thay đen của Lý Kim rồi, mặc kệ gã nói gì, cứ nằm mơ đi, Tang Viện Triều sẽ vả mặt Lý Kim đau điếng.
Hai người giằng co trong góc khuất dưới sân khấu, Chung Việt vừa đi xuống thì thấy Lý Kim đang lôi Bạch Dương đi.
Chung Việt nhìn thấy Lý Kim thì tức thì bốc hỏa, cậu không biết Lý Kim và Bạch Dương đã nói gì, cũng lười quan tâm. Chung Việt nhanh chóng chạy lại, vươn tay vả vào mặt Lý Kim.
"Tiểu Chung."
Bạch Dương giữ tay cậu lại.
Chung Việt muốn giằng ra, lại sợ Bạch Dương sẽ ngã ra đất nên cố nén lại: "Gã thiếu đòn."
Bạch Dương giữ tay Chung Việt lại, quay đầu nhìn Lý Kim.
"Nói xong chưa? Nói xong rồi thì bỏ tay ra, tôi bận lắm, không có thời gian nói nhảm với anh."
"Chính bởi anh toan tính quá nhiều nên debut nhiều năm như vậy vẫn còn quanh quẩn ở ranh giới mờ nhạt. Bớt giở trò, nên nghĩ về sau anh nên làm thế nào đi. Thứ võ mồm của anh vô dụng với tôi thôi."
Giọng nói của Bạch Dương rất bình tĩnh, gằn từng tiếng rất rõ ràng.
"Lý Kim, anh nhớ kỹ đấy, sớm muộn sẽ có ngày anh hối hận vì những gì mình đã nói ngày hôm nay."
Cậu đã sớm nhìn thấu Lý Kim, cậu sẽ không bao giờ rơi một giọt lệ nào vì gã nữa. Lý Kim không xứng. Tên cặn bã này chỉ giỏi bắn lén sau lưng người khác, trừ võ mồm ra thì còn bản lĩnh gì? Còn có mặt mũi chạy tới casting, Tang Viện Triều mù mắt mới chọn Lý Kim.
Bạch Dương tự tin, mình có rác rưởi đến đâu thì vẫn hơn Lý Kim ngàn lần, dù là diễn xuất hay nhân phẩm.
Cậu giằng tay Lý Kim ra, kéo Chung Việt đi, "Đừng để ý, cho gã đứng phun cứt một mình đi."
Bạch Dương cũng chẳng biết mình lấy khí lực ở đâu ra mà kéo Chung Việt chạy xuống tầng ngầm. Chung Việt gọi cậu rất nhiều lần, Bạch Dương mới hồi thần.
Chung Việt bị cậu nắm tay đến toát mồ hôi, sốt ruột nhìn cậu: "Bạch Dương."
Bạch Dương hung dữ thở ra một hơi, lại cảm thấy mình hơn hèn nhát.
Không nên chạy, hẳn là nên để Lý Kim tự cút đi mới đúng.
Bạch Dương rầu rĩ hỏi Chung Việt, "Tiểu Chung, có phải tôi thất bại lắm hay không."
"Không," Chung Việt lắc đầu, "Bạch Dương, cậu ngầu nhất."
Thiết lập nhân vật Chung tổng fanboy vĩnh viễn không OOC.
Bạch Dương cảm động ôm lấy Chung Việt, "Chỉ có cậu hiểu tôi."