Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 49 : Gió Tây
Ngày đăng: 10:06 18/04/20
Edit: Dờ
Hứa Chi Liễu bị phái đi phụ trách dự án xây dựng Song Lâm, nếu không nhắc tới lời hứa hẹn mà Kim Thế An đã cho cậu ta trước đó thì đối với người vừa từ nước ngoài về như cậu ta mà nói, sắp xếp này cũng không tệ.
Kim Thế An không nói gì, cậu ta cũng chẳng tiện làm mình làm mẩy, chỉ cảm thấy mọi chuyện là do Trịnh Mỹ Dung ở giữa châm ngòi. Cậu ta biết Trịnh Mỹ Dung không dễ dàng để cậu ta thượng vị, Hứa Chi Liễu đã có chuẩn bị.
"Trước hết cứ làm ở tầng cơ sở, bám đất sinh rễ." Kim Thế An an ủi cậu ta như vậy, "Cũng không phải không cho cậu lên tổng bộ, rảnh rỗi cứ lên cũng được."
Hứa Chi Liễu mãn nguyện đứng dậy.
Nếu đổi thành doanh nghiệp khác lật lọng như thế, Hứa Chi Liễu đã sớm phất áo bỏ đi, nhưng là Hải Long, cậu ta tiếc.
Hoặc là nói, cậu ta luyến tiếc Kim Thế An.
Kim Thế An luôn đối xử với cậu ta không gần không xa, chưa tới mức thân mật nhưng không thể nói là xa cách. Bọn họ có đề tài chung, thích cùng một thứ, Kim Thế An luôn có thể tán gẫu với cậu ta vài câu.
Hiện tại trong đám thương nhân trẻ tuổi thì có rất ít nho thương như thế này.
Cậu ta thừa nhận mình có hứng thú với Kim Thế An, thậm chí bức thiết muốn có được trái tim của người đàn ông này --- Bất kể về mặt nào cũng vậy. Cậu ta tự tin rằng mình hơn hẳn những minh tinh bao cỏ thêu hoa kia, cậu ta hiểu về lý tưởng nhân sinh của hắn, lại có thể giúp hắn về phương diện sự nghiệp.
Cậu ta không dám thể hiện quá trực tiếp, phần lớn chỉ là cùng Kim Thế An nói chuyện phiếm trong văn phòng, thỉnh thoảng Kim Thế An cũng đồng ý ra ngoài tản bộ.
Kim Thế An dường như rất thích đến Hạ Quan. Phong cảnh chẳng có gì đáng ngắm, chỉ tản bộ vô mục đích khắp đầu đường cuối ngõ. Chỉ có một lần, bọn họ ngồi ở công viên Đại Kiều, có một chú chim bay lướt qua người Hứa Chi Liễu rồi dừng lại ở nhành cây bên cạnh cậu ta.
Kim Thế An nhìn chú chim ấy với ánh mắt thương tiếc, Hứa Chi Liễu chưa bao giờ thấy thần thái dịu dàng của hắn, không khỏi quay đầu lại nhìn.
"Đây là chim gì vậy."
"Chắc là chim bạc má." Hứa Chi Liễu thuận miệng đáp.
"Cũng rất giống vàng anh." Kim Thế An nói.
Ánh mắt dịu dàng của hắn lướt qua khuôn mặt của Hứa Chi Liễu rồi lập tức thu về.
Hứa Chi Liễu không hiểu, Nam Kinh không thiếu cảnh đẹp, vì sao Kim Thế An cứ thích đi tản bộ trên đường phố Hạ Quan rách nát thế này.
Có lẽ là đang ám chỉ cái gì chăng.
Cậu ta cần chứng minh được năng lực của mình.
Cuối tháng Mười, Hứa Chi Liễu đại diện cho dự án Song Lâm, đệ trình với Kim Thế An một phần phương án. Cậu ta đề nghị Song Lâm sẽ đấu thầu xây dựng vùng Giang Bắc, chủ yếu tập trung ở Phố Khẩu và Đại Xưởng, Hai địa điểm này đã có cơ sở trụ cột tương đương từ trước.
"Hiện tại Giang Bắc được coi như Phố Đông của tương lai, trước mắt Đại Xưởng thì hơi lệch một chút nhưng triển vọng rất khả quan, trọng điểm của chính phủ là ở đây. Trước kia người Thượng Hải thường hay nói: Thà lấy một cái giường Phố Tây cũng không thèm một căn nhà Phố Đông. Bây giờ thì thế nào? Một con sông không phải là vấn đề, Giang Bắc liền kề với quận cũ Hạ Quan của Nam Kinh. Khu mới nổi lên, cũng có thể kéo theo khu cũ cùng phát triển."
Hứa Chi Liễu nói vậy, Trịnh Mỹ Dung và Kim Thế An đều ngồi nghe.
"Giúp cái gì?"
"Liếm một chút."
Thái độ của Chung Việt rất tùy tiện, giống như bảo Lý Niệm lấy cho cậu cốc nước vậy.
Lý Niệm chần chừ, nhìn cánh cửa đơn sơ phía sau, "Được, nhưng chỗ này thì không được kêu đâu."
Chung Việt nhắm mắt lại, nắm lấy đầu của Lý Niệm đặt dưới đũng quần cậu.
Lý Niệm quỳ xuống, nuông chiều mà kéo khóa quần Chung Việt ra, vùi đầu bắt đầu liếm.
Chung Việt nằm im không một tiếng động giống như một xác chết, chỉ có hạ thân cậu là đang nhảy lên trong miệng Lý Niệm. Nước mắt chầm chậm chảy xuống từ khóe mắt nứt nẻ của cậu.
Nước mắt lướt qua những chỗ nứt trên da, khiến cho cậu thấy đau đến xé gan xé phổi.
Lý Niệm ngậm lấy cậu, ân cần dùng đầu lưỡi vuốt phẳng phần da, nuốt vào rồi đẩy ra. Có lẽ Lý Niệm vừa uống nước, khoang miệng ướt át mà mềm mại, đầu lưỡi quét qua phía trên đỉnh, có loại cảm giác dịu dàng lạ thường.
"Thoải mái không?" Lý Niệm nhỏ giọng hỏi cậu.
Chung Việt dùng sức ấn đầu anh xuống, ngăn không cho anh nói chuyện. Lý Niệm đột nhiên bị chặn lại, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.
"Anh có thể.... thử yêu em không."
"Anh vẫn luôn yêu em, vô cùng yêu em."
Lý Niệm cố nén lại cảm giác buồn nôn, trả lời mơ hồ có lệ.
Đây là lần đầu tiên Lý Niệm thẳng thắn thành thật nói yêu cậu, nói tùy tiện như vậy, cậu cũng hỏi tùy tiện như vậy, đây rõ ràng là một câu long trời lở đất.
Không nên bị nói một cách tùy tiện.
Vì sao? Chung Việt nhớ lại chuyện của Lý Kim, cậu và Lý Kim có gì khác nhau đâu?
Nhưng Lý Niệm lại dịu dàng như thế, không mâu thuẫn, không kháng cự, giữa môi rằng là một cảm giác khiêu khích hèn mọn, nhưng cũng vô cùng thành kính và chuyên tâm.
Có lẽ bởi vì anh thật sự yêu cậu.
Chung Việt vẫn nằm như vậy, nhắm mắt lại, Lý Niệm vẫn ở phía dưới phun ra nuốt vào, như thể thứ đó là hy vọng mơ hồ trong nội tâm cậu.
Dòng nước mắt chảy không ngừng làm ướt tóc cậu, không một tiếng động giàn giụa khắp khuôn mặt. Mà Lý Niệm thì cúi đầu, giống như anh vĩnh viễn sẽ không nhìn lên.
- ----------------------------
Chị Bạch thực sự không định thêm tag thương chiến sao, mỗi lần gõ tới đoạn liên quan đến mưu kế chiến lược kinh doanh đầu tư đấu thầu gì kia là tôi lại cảm thấy IQ của mình tụt đi chục đơn vị:((