Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 62 : Đôi ngả

Ngày đăng: 10:06 18/04/20


Edit: Dờ



Thói quen của Trương Huệ Thông là hay ôm đồm tham việc. Thế An kính nể ông sâu sắc, ông già này hơn sáu mươi rồi mà một khi bắt đầu làm việc thì tinh thần thể lực tràn đầy.



"Khương Duệ Quân bảo là người cấm dục thì sinh lực tốt lắm." Bạch Dương nghe Thế An cảm thán xong thì ngơ ngác nói một câu.



Thế An không thích nghe cậu đề cập đến Khương Duệ Quân, ôm Bạch Dương ngồi lên đùi hắn: "Xem ra quan hệ giữa em với cậu ta không tệ đến thế."



Đã nói đến cả chuyện cấm dục rồi, không ăn giấm thì có còn là người không?



Bạch Dương xấu hổ, cậu lỡ miệng mất rồi, đành phải làm nũng dâng hiến một nụ hôn, "Yêu anh yêu anh."



Làm nũng rất không có tâm, Thế An xoa vành tai cậu rồi hôn lên đó: "Thôi vậy, em cũng kiềm chế một chút, theo đạo diễn Trương mà học tập đi."



Bạch Dương nóng nảy: "Em cũng đâu phải sáu mươi tuổi."



Thế An cười, buông cậu ra, "Nghe lời, quay phim quá mệt mỏi rồi." Hắn xoa mặt Bạch Dương, "Loại chuyện này tôi làm vì tôi yêu em, không phải vì muốn em đền bù gì cả."



Vui vầy mây mưa, đương nhiên là hắn tình nguyện, nhưng hắn không muốn Bạch Dương dùng cách ấy để giải quyết vấn đề. Chỉ cần cậu nói không có, hắn đương nhiên sẽ tin, cần gì phải làm tình để chứng minh?



Bạch Dương đáng thương nhìn hắn: "Vậy giờ anh không yêu em nữa à?"



"Không phải." Thế An cười hôn cậu: "Chờ em quay xong bộ phim này, muốn làm gì chúng ta sẽ làm cái đó."



Bạch Dương đỏ mặt, cậu hơi chờ mong Tần Hoài mộng mau chóng quay xong.



Bây giờ cậu đã cảm nhận được, cái gọi là nhân vật của công chúng quả thực là phải hy sinh cuộc sống riêng tư. Nhân vật của công chúng đầy danh vọng, nhưng sống như vậy đúng là thân bất do kỷ.



Bạch Dương cuốn chăn lại dựa vào lồng ngực Thế An, hỏi hắn: "Chung Việt đi Pháp rồi à?"



"Đúng rồi, em nghe ai nói vậy."



"Ừm, em nghe Lý tổng nói, Chung Việt sẽ tham gia sáng tác nhạc phim."



- --- Nếu Chung Việt không tới Pháp, Thế An còn không biết mình có bất động sản bên đó. Lý Niệm nói, hắn mới nhớ ra mà kiểm tra.



Cha mẹ của Kim Thế An đúng là biết kiếm tiền, hai người ly hôn đều mang theo của cải lẫn nhà đất, mà trên danh nghĩa thì Thế An còn có mấy căn hộ có lớn có nhỏ ở nước ngoài.



Căn nhà ở Paris nghe nói là quà kỷ niệm kết hôn mà Kim Hải Long tặng Vương Tĩnh Lâm. Phòng không lớn nhưng ở trong nội thành Paris, trang trí sắp đặt cũng rất đẹp.



Vợ chồng ly tán, căn nhà này Vương Tĩnh Lâm không mang đi, tính cả mấy bất động sản ở nước ngoài khác, toàn bộ để lại cho Kim Thế An.



Thế An liền bảo Chung Việt cứ ở trong căn nhà ấy của hắn.



"Tiểu Chung thật sự rất giỏi." Bạch Dương ghé vào ngực hắn, tay nghịch chiếc nút áo: "Nhạc sĩ hợp tác với đạo diễn Trương kia rất thích cậu ấy. Em cứ nghĩ Tiểu Chung sẽ làm ca sĩ."


Lý Niệm bỏ cuộc, quay về nằm trong tay Chung Việt, "Anh không muốn em làm một kẻ yếu giống anh, kẻ yếu đuối chỉ xứng bị giẫm đạp dưới chân, mà em đang có tiền đồ rất tươi sáng."



Nghệ sĩ đều có hội chứng vịt con, Lý Niệm hiểu.



Trước kia anh luôn lợi dụng nó để khống chế nghệ sĩ, ràng buộc họ phải trưởng thành theo cách mà anh muốn, nhưng anh không hề hy vọng họ sống trong hư tình giả ý cả đời. Tần Nùng đã nhìn ra điều ấy nên rời khỏi anh, cuối cùng cô ấy thành công. Chung Việt cũng vậy.



Anh không muốn bọn họ yêu anh, anh chỉ cần bọn họ thành công.



Có lẽ với anh, Chung Việt dường như có gì đó rất khác, cho nên bây giờ anh đang do dự, chỉ mong Chung Việt sớm hiểu ra chuyện này.



Hiểu ra rằng anh chỉ là một thứ độc dược, anh tự biết rõ điều ấy hơn bất kỳ ai khác.



"Anh Niệm, em không muốn đóng phim."



"Vậy em muốn làm gì?"



"Âm nhạc." Chung Việt nói: "Lý tưởng của em."



"Anh tốn bao nhiêu công sức mới có thể cho em đóng phim, em có biết không."



"Em yêu âm nhạc, còn hơn cả yêu anh."



Chung Việt bình thản đáp.



Lý Niệm bỗng mở to mắt nhìn cậu, anh nở nụ cười.



"Hoặc là, đổi cho em, một người đại diện khác." Chung Việt không nhìn nụ cười của anh, đây là chuyện cậu đã nghĩ từ rất lâu rồi, cậu sẽ không làm con rối trong tay Lý Niệm nữa, cũng sẽ không nghe theo sắp xếp của anh nữa.



Cậu phải cứu anh, cho nên sẽ không để anh quản chế. Nếu con đường trước kia Lý Niệm đi là đúng, vậy thì hiện giờ anh đã không ôm bệnh như vậy.



Mặc kệ Lý Niệm đồng ý hay không, Chung Việt đã hạ quyết tâm rồi.



Trước khi điều ấy xảy ra, cậu sẽ làm như lời Lý Niệm nói, vứt bỏ tình cảm, không do dự nữa.



Lý Niệm nhìn cậu thật lâu, nâng tay sờ mái tóc dài của Chung Việt.



"Được, em muốn làm gì cũng được." Giọng anh có chút ngẩn ngơ, "Anh sẽ cố thử xem."



Rốt cuộc bọn họ cũng đi tới bước này, Lý Niệm nghĩ, Chung Việt muốn làm lại từ đầu sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian, mà anh thì chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.



Chỉ mong rằng anh có thể kịp nhìn thấy ngày Chung Việt cất cánh bay cao.



- -------------------------



Với lời thoại chương 56 "Tôi muốn thành công", tôi tuyên bố cậu đã thành công, Chung Việt.