Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 79 : Trẫm ban cho ngươi
Ngày đăng: 10:06 18/04/20
Edit: Dờ
Lý Niệm nghe theo lời Thế An, buổi tối đến nhà hắn. Trước đó anh đã nghe Tiểu Mã Tiểu Ngưu báo cáo lại chuyện ở tiệc chúc mừng, Lý Niệm cân nhắc cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra Kim Thế An gọi anh đến làm gì, đành ôm một bụng buồn bực mà đến.
Thế An đang ngồi trước bàn viết chữ. Lý Niệm duỗi đầu nhìn: "Anh còn biết viết lối chữ Thảo à? Tôi cứ nghĩ anh chỉ biết viết chữ Khải."
Thế An buông bút, pha cho Lý Niệm một bình Đại Hồng Bào, người hút thuốc miệng đắng, uống hồng trà cho nhuận họng.
Lý Niệm thấy hắn khách khí như vậy thì bắt đầu sợ hãi: "Anh muốn nói gì cứ nói, đừng phô trương như thế, mẹ kiếp tôi không nhận nổi đâu."
Thế An kéo rèm vào, ngăn cách bóng đêm ngoài cửa sổ: "Có một số chuyện, tôi sợ nói ra anh sẽ không tin."
"Có gì mà không tin, anh muốn nói anh xuyên việt qua đây chắc?" Lý Niệm ngậm thuốc lá cười.
Thế An liếc mắt nhìn anh, chậm rãi gật đầu: "Như lời anh nói, đúng là vậy. Tôi đến từ năm Dân quốc thứ 19."
Hắn đã quyết định rồi, sẽ không che giấu tất cả cuộc đời quá khứ của hắn nữa, mặc cho Lý Niệm có chấp nhận hay không, hắn cũng phải nói ra.
Hắn đã không còn là vị khách ngoại lai mới đến lúc đầu, nếu Lý Niệm thật sự không hiểu chuyện thì hắn cũng có biện pháp khiến anh phải cúi đầu.
Lý Niệm im lặng nhìn hắn nửa ngày, phì cười một tiếng: "Chuyện này thì tôi hiểu được, bảo sao anh mất trí nhớ xong cứ như bị quỷ quấn thân, hóa ra là một con quỷ già thật."
Lý Niệm không bất ngờ, lại càng không kinh ngạc, Thế An thực sự cảm thấy Lý Niệm không làm hắn thất vọng --- Hắn rất thích điểm này ở anh, tuy rằng tính tình táo bạo nhưng gặp chuyện là có thể tùy cơ ứng biến, cho nên hắn mới dám nói ra sự thật với anh.
Lý Niệm suy nghĩ một lát, "Vậy anh chính là An Thế Tĩnh phải không?"
"Phải."
Lý Niệm bừng tỉnh đại ngộ, "Thẩm Bạch Lộ chính là Bạch Lộ Sinh, hóa ra kịch bản của anh là thật." Dứt lời, anh lại nói: "Nhãn lực của bố anh kinh thật, không ngờ ông ta đoán đúng rồi, thật sự là li miêu tráo thái tử."
Thế An càng thấy Lý Niệm thật thông minh, cười khổ gật đầu.
"Tôi đã nghi từ lâu rồi, trước kia Kim Thế An hoàn toàn không giống anh. Có một lần anh nói là tốt nghiệp Cambridge, tôi còn thấy khó hiểu, Kim Thế An rõ ràng học khoa chính quy ở Australia." Lý Niệm bỏ điếu thuốc ra nhấp trà, "Vậy thì dễ hiểu rồi, bảo sao anh biết nhiều thông tin nhỏ nhặt thời dân quốc như vậy."
Thế An rũ mắt, Lý Niệm nhìn hắn một lát rồi nói: "Ngay từ đầu Bạch Dương đã biết thân phận của anh?"
Thế An lại gật đầu.
Nháy mắt, Lý Niệm đánh thông tất cả mọi khúc mắc: "Bởi vì chuyện này nên Bạch Dương mới giận anh." Anh đã ngộ ra, sung sướng nở nụ cười: "Cái này là ăn giấm chua kiểu gì thế? Ăn giấm của ma à? Tôi nói rồi mà chủ tịch Kim, anh chiều hư cậu ta rồi."
Lý Niệm thật sự rất thông minh, Thế An bất đắc dĩ nói: "Là lỗi của tôi, không nên lừa gạt em ấy."
"Là do chính cậu ta ngu ngốc đấy chứ?" Lý Niệm chậc lưỡi, "Một phút đồng hồ là tôi đã hiểu toàn bộ câu chuyện, cậu ta theo anh lâu như vậy, mẹ nó cũng nên nhận ra rồi."
Thế An không nói, Lý Niệm vốn dĩ đã bạc tình, sao có thể hiểu được đạo lý "hiểu được mà không nói".
Thế An vuốt ve chiếc chén tiểu tử sa: "Vốn dĩ tôi định từ từ giải thích với em ấy, ai ngờ đạo diễn Trương đi trước một bước, lại nói một cách vô cùng gây hiểu lầm như vậy, thật sự khiến cho tôi không còn cách nào mở miệng được nữa."
Lý Niệm mường tượng phát ngôn ngày hôm đó của Trương Huệ Thông, quả thực khó xử. Người không biết thì không sao, một khi đã biết chuyện tình, nghe vào giống như Kim Thế An coi Bạch Dương là thế thân vậy.
Sau đó bọn họ lại cùng đóng "Tần Hoài mộng".
Nói ra cũng thật là có duyên.
Trước mắt bao người ở lễ trao giải, Khương Duệ Quân mang theo vinh quang của ảnh đế đi xuống ôm cậu. Lúc đó cậu thật sự nghĩ cậu ta đang nhập diễn.
Là một thiên tài, cả đời cậu không với tới được, cũng là một người tốt, tốt đến mức Bạch Dương có thể phát cho cậu ta một vạn tấm thẻ người tốt.
Cậu thà rằng Khương Duệ Quân đang đùa giỡn cậu.
Khương Duệ Quân cúi đầu nhìn cậu, bỗng nhiên thấy tràn ngập cõi lòng là tâm tình khó nói thành lời.
Cậu ta biết Bạch Dương sẽ từ chối, nhưng vẫn nói ra rồi. Về phần trước kia bọn họ đã bỏ lỡ cái gì, lãng quên cái gì, Khương Duệ Quân sẽ không nhắc lại nữa.
Nếu Bạch Dương yêu cậu ta thì sẽ không cần phải biết quá khứ đã có chuyện gì, còn nếu Bạch Dương không yêu cậu ta, vậy thì quá khứ có nhiều kỷ niệm thế nào cũng vẫn là uổng công.
Khương Duệ Quân rất muốn nâng cằm Bạch Dương lên một lần nữa, hôn cậu một lần nữa trong lúc cậu tỉnh táo. Cậu ta đã đợi lâu như vậy, chờ cho Bạch Dương độc thân, chờ cho cậu rốt cuộc có thể nghe cậu ta thẳng thắn một lần.
Vì sao mình lại yêu phải một tên đần chứ?
Cuối cùng, Khương Duệ Quân không làm gì cả.
Ánh nắng phía sau bắt đầu chiếu vào, dừng trên khuôn mặt Bạch Dương, có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti đang bay lượn chầm chậm quanh bọn họ, giống như ngàn vạn tơ sợi của thời gian đã trôi qua trong vô thức.
Đây có lẽ là lần cuối cùng bọn họ ở gần nhau, Khương Duệ Quân nghĩ. Lần sau, có lẽ chỉ có thể ở trong phim.
Bạch Dương ngẩng đầu lên, "Khương Duệ Quân, tôi không biết cậu có hiểu hay không ---- Có những người, trong lòng luôn có một sự tồn tại không thể thay thế, cho dù không thể ở bên nhau, cũng sẽ không đổi thành bất kỳ ai khác."
Khương Duệ Quân nhìn cậu thật lâu.
Không một tiếng động, lại dường như có ngàn vạn ngôn ngữ.
Ánh mắt của ảnh đế này quả thật chứa sự thâm tình không thể nói rõ, có thể khiến khán giả đứt từng khúc ruột gan.
"Tôi hiểu chứ." Khương Duệ Quân nói.
- ----- Vì tôi cũng vậy.
Khương Duệ Quân chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
"Cặp lồng của cậu!" Bạch Dương gọi với theo cậu ta.
"Trẫm ban cho ngươi đấy!" Khương Duệ Quân không quay đầu lại.
"..........."
Một giây hủy luôn bầu không khí. Một người đi ra ngoài, một người ở lại tại chỗ.
Lại đều tự cười trong nước mắt.