Tiên Vũ Trụ
Chương 39 : Nội Môn Khảo Thí 1
Ngày đăng: 02:32 27/06/20
Vũ Lâm cà lơ bộ dáng nhanh chóng thu hút sự chú ý của vô số người..
"Cái kia đệ tử ngoại môn là ai!? Có thể đem thiên tài Vũ Tộc không chút lực hoàn thủ đánh cho thành đầu heo, này cũng không phải là thiên tài đơn giản có thể làm được sự tình."
"Ngươi mắt mù à!? Người này trên người cũng không ngừng có 108 đạo quanh mang vận hành, hiển nhiên cũng là tu ra 108 cái huyệt vị tồn tại, hơn nữa lại là đệ tử trong tịnh thổ, lực chiến hẳn cũng rất mạnh."
"Ầy, cái này hẳn sẽ trở thành đối thủ kinh hồn trong cuộc thi vào nội môn đây."
Vũ Lâm sững sờ, nhẩm tính .. tựa hồ bây giờ cũng đã là tháng một, nội môn thi đầu vào 5 năm một lần cũng chuẩn bị bắt đầu. Hắn đối với cái này một mực là không quan tâm lắm, tuy nhiên trận thế lúc này để cho hắn cũng nhướng mày kinh ngạc :
Quá đông đi.
Từ phương xa, Ngũ Sắc Khổng Tước đằng không mà tới, trên lưng trở theo mười mấy cô gái, toàn bộ đều là nghiêng nước nghiêng thành sắc đẹp. Vũ Lâm nhìn theo sau, đoạn thấy ẩn hiện trên đường chân trời một tiếng rống như sấm rền làm chấn động sơn hà, quần sơn vạn hác đều đang rung lên. Ở không xa có chín con sư tử cả người vàng óng ánh xuất hiện, miệng chúng phun mây khói, kim quang tỏa ra bốn phía, giống như là đang bất mãn với tiếng kêu của Ngũ Sắc Khổng Tước.
"Đây...Không phải là Thái Cổ Di Chủng đấy chứ?" Mọi người kinh hãi.
"Đây đúng là một con Thái Cổ Di Chủng, thuộc sở hữu của hoàng tộc một cổ quốc nào đó... Có con cái hoàng tộc muốn tới Bổ Thiên Các chăng? Thật khiến người ta giật mình nha."
Trên lưng chín con sư tử là chín tòa cung điện, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một vài bóng người với khí thế bất phàm. Thật sự có khả năng là con cháu hoàng tộc được cao thủ đưa tới đây.
Linh cầm thụy thú tọa kỵ xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Vũ Lâm vừa lướt xuống chân núi, ánh mắt liếc nhìn chín con sư tử, đồng thời đột nhiên ánh mắt hắn nhìn lướt qua những người ở phương xa đang ào ạt lao tới, có người từ các đại thế lực hoàng triều cổ lão, lại có những người tới từ các bộ lạc xa xôi bên trong Man Hoang, lại có những người là đệ tử ngoại môn tụ tập thành một đám.
Vũ Lâm tìm kiếm được Thiên Thủy cùng với Tiểu Linh Linh, hai người lúc này đang tán phét với nhau. Vũ Lâm đột nhiên tiếp cận khiến cho cả hai giật nảy mình, cùng lúc đó mấy đệ tử ngoại môn quen biết bọn hắn cũng tới tấp chào hỏi Vũ Lâm.
Hắn ha ha cười, Thiên Thủy trừng mắt nhìn hắn, hỏi:
"Thế nào!? Ta tưởng ngươi không có tới tham gia!?"
"Chà, thay đổi chủ kiến. Ta đang thiếu tài nguyên tu luyện."
Vũ Lâm gãi mũi cười nói, hắn xác thực đang thiếu tài nguyên tu luyện cho nên muốn tới cuộc thi thiên tài chiến này đi moi móc một phen.
Không sai, hắn hoàn toàn không có ý định đến đây để vào nội môn, mục tiêu của hắn là đến đây đánh cướp. Dù sao, Ngũ Hành Tông tụ tập đến thiên tài chính là thiên tài trong thiên tài, ai ai cũng đều có bảo cụ tinh thạch các loại trong người, hơn nữa, Ngũ Hành Tông cũng không có giới hạn số người tiến vào.
Chỉ cần đủ tuổi đủ thực lực đều có thể.
"Khảo nghiệm bắt đầu!" .
Đám cường giả dẫn dắt mọi người tới đây xuất hiện, người thì đứng trên Phù Cốt lơ lửng trên trời, kẻ thì xếp bằng tại trên tảng đá biết bay, họ chia tám chín vạn người thành tám nhóm.
"Đi thôi, chúng ta tiến về phía Nguyên Thủy chiến trường."
Đám người này không tiến vào sơn môn, mà dẫn đoàn người đi về hướng tây, hai bên con đường là rừng núi dày đặc, càng đi càng hoang vắng, khí lành dần tan biến, chướng khí lại xuất hiện
Phía tây Ngũ Hành Tông từng là một chiến trường thượng cổ, vô cùng rộng lớn, ngày nay nơi này đã hoá thành một vùng hoang vắng. Truyền thuyết rằng vùng chiến trường triệu năm trước này sở hữu một lượng vô tận oán khí, khiến cho nơi này Yêu Ma tụ tập thành đàn, gây hại đến vạn dặm quanh đây.
Cả vùng núi bao la này từ lâu đã được Ngũ hành Tông quản lý, lại thêm Tế Linh thần vực gia trì, biến thành vùng thí luyện.
"Chiến trường này được chia làm tám khu vực, bọn ta đã bố trí phù văn, cam đoan là ác thú không vào được."
Người của Ngũ Hành Tông đang giải thích quy tắc, họ không cần mọi người đi chiến đấu với ác thú, nếu như phải chiến đấu như vậy sẽ khó tránh khỏi thương vong, sàng lọc như vậy thật quá máu me rồi. Những đứa trẻ này chỉ cần xông qua khu vực có phù văn là được.
"Cùng phù văn trong cổ trận đối kháng, rất khó khăn, ta đã thất bại ba lượt rồi." Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đắng chát nói.
Hắn cũng coi như kiệt xuất trong bộ lạc, mỗi lần đều được tuyển chọn, vậy mà đến nơi này lại không thể thành công thông qua.
"Nếu có người đủ mạnh, xuyên thủng phù văn trận vực, có thể tiến vào chiến trường tầng hai, sẽ có kinh ngạc, nhưng trong đó lại có không ít hung thú, vô cùng nguy hiểm, chọn lựa như thế nào, xin mọi người quyết định cẩn thận."
Người của Ngũ Hành Tông nói, cũng không giải thích gì thêm, nhưng như vậy cũng khiến người ta hiểu rồi, trong Phù Văn trận vực sàng lọc đệ tử bình thường, chiến trường tầng thứ hai mới là nơi thiên tài tập luyện.
"Được rồi, tiến vào trận vực đi!"
Một mệnh lệnh truyền xuống, tám nhóm lớn đi về khu vực của mình, cũng không ai lo lắng đông người chật đất, nơi này thật sự là quá lớn.
"Cái kia đứa bé hẳn là cũng vào trong đợt tuyển đệ tử nội môn này."
Ngũ Hành trông bên trong khu vực thứ 3, Vũ Lâm đang ầm ầm phá quan, vô cùng tận phù văn magn theo uy lực kinh khủng, có làm cho người sức cùng lực kiệt, có khiến trọng lực gia tăng hướng về phía hắn lao tới, tuy nhiên một trận lại tiếp một trận kiếm ý đem toàn bộ chém ngã.
Vũ Lâm hoàn toàn không để ý chút nào tới cái gọi là "phá giải phù văn" - trực tiếp sử dụng biện pháp đơn giản nhất mà nói : nhất lực phá vạn pháp. Kiếm ý của hắn lẫn thân thể đều có thể so sánh Kim Đan kỳ, mà những phù văn này đều dựa theo tu vi Trúc Cơ đỉnh phong của hắn mà tạo ra uy lực.
Tuy nhiên Trúc Cơ tu vi của hắn đem so ra vượt một mảng cực lớn so với những người khác, hắn là 312 cái khiếu huyệt cùng lúc cộng minh sinh ra một mảnh hào quang, hiếm hoi có những phù văn đánh tới trên người hắn cũng bị mảnh hào quang này trấn thành vô vàn mảnh nhỏ.
Bất quá tâm trí Vũ Lâm lúc này lại không để ý vào việc vượt phù văn, mà tâm trí hắn đang bắt đầu nhớ lại cái kia Thạch Thôn nữ hài...
Kiếp trước thời điểm, nàng cũng bái nhập Ngũ Hành Tông, phải chăng trong này còn có vấn đề?! Tỉ như lần bái nhập của nàng chính là lần này!?! Lần trước hắn nhìn thấy nàng là nàng đã Luyện Khí đỉnh phong, qua vài tháng nếu không đạt tới Trúc Cơ hắn cũng sẽ thay nàng kinh ngạc.
Mà cùng lúc này, tại chiến trường thứ 8, một cái tiểu nữ hài đang lanh lẹ chạy loanh quanh, đem trận pháp hạch tâm của cả bãi chiến trường hết thảy đào đi qua.
"Nguyên Thủy chiến trường lớn như vậy, khẳng định không chỉ có một khối Bảo Cốt." Nhóc tỳ nói thầm, hoàn toàn coi nơi này là vườn rau xanh nhà mình, chuẩn bị "Rút củ cải".
"Cái kia đệ tử ngoại môn là ai!? Có thể đem thiên tài Vũ Tộc không chút lực hoàn thủ đánh cho thành đầu heo, này cũng không phải là thiên tài đơn giản có thể làm được sự tình."
"Ngươi mắt mù à!? Người này trên người cũng không ngừng có 108 đạo quanh mang vận hành, hiển nhiên cũng là tu ra 108 cái huyệt vị tồn tại, hơn nữa lại là đệ tử trong tịnh thổ, lực chiến hẳn cũng rất mạnh."
"Ầy, cái này hẳn sẽ trở thành đối thủ kinh hồn trong cuộc thi vào nội môn đây."
Vũ Lâm sững sờ, nhẩm tính .. tựa hồ bây giờ cũng đã là tháng một, nội môn thi đầu vào 5 năm một lần cũng chuẩn bị bắt đầu. Hắn đối với cái này một mực là không quan tâm lắm, tuy nhiên trận thế lúc này để cho hắn cũng nhướng mày kinh ngạc :
Quá đông đi.
Từ phương xa, Ngũ Sắc Khổng Tước đằng không mà tới, trên lưng trở theo mười mấy cô gái, toàn bộ đều là nghiêng nước nghiêng thành sắc đẹp. Vũ Lâm nhìn theo sau, đoạn thấy ẩn hiện trên đường chân trời một tiếng rống như sấm rền làm chấn động sơn hà, quần sơn vạn hác đều đang rung lên. Ở không xa có chín con sư tử cả người vàng óng ánh xuất hiện, miệng chúng phun mây khói, kim quang tỏa ra bốn phía, giống như là đang bất mãn với tiếng kêu của Ngũ Sắc Khổng Tước.
"Đây...Không phải là Thái Cổ Di Chủng đấy chứ?" Mọi người kinh hãi.
"Đây đúng là một con Thái Cổ Di Chủng, thuộc sở hữu của hoàng tộc một cổ quốc nào đó... Có con cái hoàng tộc muốn tới Bổ Thiên Các chăng? Thật khiến người ta giật mình nha."
Trên lưng chín con sư tử là chín tòa cung điện, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một vài bóng người với khí thế bất phàm. Thật sự có khả năng là con cháu hoàng tộc được cao thủ đưa tới đây.
Linh cầm thụy thú tọa kỵ xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Vũ Lâm vừa lướt xuống chân núi, ánh mắt liếc nhìn chín con sư tử, đồng thời đột nhiên ánh mắt hắn nhìn lướt qua những người ở phương xa đang ào ạt lao tới, có người từ các đại thế lực hoàng triều cổ lão, lại có những người tới từ các bộ lạc xa xôi bên trong Man Hoang, lại có những người là đệ tử ngoại môn tụ tập thành một đám.
Vũ Lâm tìm kiếm được Thiên Thủy cùng với Tiểu Linh Linh, hai người lúc này đang tán phét với nhau. Vũ Lâm đột nhiên tiếp cận khiến cho cả hai giật nảy mình, cùng lúc đó mấy đệ tử ngoại môn quen biết bọn hắn cũng tới tấp chào hỏi Vũ Lâm.
Hắn ha ha cười, Thiên Thủy trừng mắt nhìn hắn, hỏi:
"Thế nào!? Ta tưởng ngươi không có tới tham gia!?"
"Chà, thay đổi chủ kiến. Ta đang thiếu tài nguyên tu luyện."
Vũ Lâm gãi mũi cười nói, hắn xác thực đang thiếu tài nguyên tu luyện cho nên muốn tới cuộc thi thiên tài chiến này đi moi móc một phen.
Không sai, hắn hoàn toàn không có ý định đến đây để vào nội môn, mục tiêu của hắn là đến đây đánh cướp. Dù sao, Ngũ Hành Tông tụ tập đến thiên tài chính là thiên tài trong thiên tài, ai ai cũng đều có bảo cụ tinh thạch các loại trong người, hơn nữa, Ngũ Hành Tông cũng không có giới hạn số người tiến vào.
Chỉ cần đủ tuổi đủ thực lực đều có thể.
"Khảo nghiệm bắt đầu!" .
Đám cường giả dẫn dắt mọi người tới đây xuất hiện, người thì đứng trên Phù Cốt lơ lửng trên trời, kẻ thì xếp bằng tại trên tảng đá biết bay, họ chia tám chín vạn người thành tám nhóm.
"Đi thôi, chúng ta tiến về phía Nguyên Thủy chiến trường."
Đám người này không tiến vào sơn môn, mà dẫn đoàn người đi về hướng tây, hai bên con đường là rừng núi dày đặc, càng đi càng hoang vắng, khí lành dần tan biến, chướng khí lại xuất hiện
Phía tây Ngũ Hành Tông từng là một chiến trường thượng cổ, vô cùng rộng lớn, ngày nay nơi này đã hoá thành một vùng hoang vắng. Truyền thuyết rằng vùng chiến trường triệu năm trước này sở hữu một lượng vô tận oán khí, khiến cho nơi này Yêu Ma tụ tập thành đàn, gây hại đến vạn dặm quanh đây.
Cả vùng núi bao la này từ lâu đã được Ngũ hành Tông quản lý, lại thêm Tế Linh thần vực gia trì, biến thành vùng thí luyện.
"Chiến trường này được chia làm tám khu vực, bọn ta đã bố trí phù văn, cam đoan là ác thú không vào được."
Người của Ngũ Hành Tông đang giải thích quy tắc, họ không cần mọi người đi chiến đấu với ác thú, nếu như phải chiến đấu như vậy sẽ khó tránh khỏi thương vong, sàng lọc như vậy thật quá máu me rồi. Những đứa trẻ này chỉ cần xông qua khu vực có phù văn là được.
"Cùng phù văn trong cổ trận đối kháng, rất khó khăn, ta đã thất bại ba lượt rồi." Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đắng chát nói.
Hắn cũng coi như kiệt xuất trong bộ lạc, mỗi lần đều được tuyển chọn, vậy mà đến nơi này lại không thể thành công thông qua.
"Nếu có người đủ mạnh, xuyên thủng phù văn trận vực, có thể tiến vào chiến trường tầng hai, sẽ có kinh ngạc, nhưng trong đó lại có không ít hung thú, vô cùng nguy hiểm, chọn lựa như thế nào, xin mọi người quyết định cẩn thận."
Người của Ngũ Hành Tông nói, cũng không giải thích gì thêm, nhưng như vậy cũng khiến người ta hiểu rồi, trong Phù Văn trận vực sàng lọc đệ tử bình thường, chiến trường tầng thứ hai mới là nơi thiên tài tập luyện.
"Được rồi, tiến vào trận vực đi!"
Một mệnh lệnh truyền xuống, tám nhóm lớn đi về khu vực của mình, cũng không ai lo lắng đông người chật đất, nơi này thật sự là quá lớn.
"Cái kia đứa bé hẳn là cũng vào trong đợt tuyển đệ tử nội môn này."
Ngũ Hành trông bên trong khu vực thứ 3, Vũ Lâm đang ầm ầm phá quan, vô cùng tận phù văn magn theo uy lực kinh khủng, có làm cho người sức cùng lực kiệt, có khiến trọng lực gia tăng hướng về phía hắn lao tới, tuy nhiên một trận lại tiếp một trận kiếm ý đem toàn bộ chém ngã.
Vũ Lâm hoàn toàn không để ý chút nào tới cái gọi là "phá giải phù văn" - trực tiếp sử dụng biện pháp đơn giản nhất mà nói : nhất lực phá vạn pháp. Kiếm ý của hắn lẫn thân thể đều có thể so sánh Kim Đan kỳ, mà những phù văn này đều dựa theo tu vi Trúc Cơ đỉnh phong của hắn mà tạo ra uy lực.
Tuy nhiên Trúc Cơ tu vi của hắn đem so ra vượt một mảng cực lớn so với những người khác, hắn là 312 cái khiếu huyệt cùng lúc cộng minh sinh ra một mảnh hào quang, hiếm hoi có những phù văn đánh tới trên người hắn cũng bị mảnh hào quang này trấn thành vô vàn mảnh nhỏ.
Bất quá tâm trí Vũ Lâm lúc này lại không để ý vào việc vượt phù văn, mà tâm trí hắn đang bắt đầu nhớ lại cái kia Thạch Thôn nữ hài...
Kiếp trước thời điểm, nàng cũng bái nhập Ngũ Hành Tông, phải chăng trong này còn có vấn đề?! Tỉ như lần bái nhập của nàng chính là lần này!?! Lần trước hắn nhìn thấy nàng là nàng đã Luyện Khí đỉnh phong, qua vài tháng nếu không đạt tới Trúc Cơ hắn cũng sẽ thay nàng kinh ngạc.
Mà cùng lúc này, tại chiến trường thứ 8, một cái tiểu nữ hài đang lanh lẹ chạy loanh quanh, đem trận pháp hạch tâm của cả bãi chiến trường hết thảy đào đi qua.
"Nguyên Thủy chiến trường lớn như vậy, khẳng định không chỉ có một khối Bảo Cốt." Nhóc tỳ nói thầm, hoàn toàn coi nơi này là vườn rau xanh nhà mình, chuẩn bị "Rút củ cải".