Tiên Vũ Trụ
Chương 44 : Sờ ngực . . . Thạch Thủy
Ngày đăng: 02:32 27/06/20
Vũ Lâm một mặt ủ rũ bước đi trong U Ám Sâm Lâm như chốn sân nhà một dạng, hắn chỉ vừa mới 30 phút trước chính là đối mặt với một cái kinh người nan đề, dù là bất kỳ một dạng nào trả lời cũng đều có thể cho hắn liệt giường cái nửa năm một năm.
Cho nên cũng không nhớ kĩ lắm hắn đến cùng là lắc lư như thế nào đi ra, để cho hắn tại sống sót dưới cái kia trận đại tai nạn, đại thảm họa... nói thật, hắn cảm giác bản thân mình IQ nếu như là có 40 điểm, thì tại trong trận đại tai nạn này đã chết mất ít nhất 1/10 tế bào não, tương đương còn lại có 37 điểm.
"Chà, Kí Chủ đúng là chỉ số thông minh giảm đi trông thấy."
Hệ Thống đối với cái này cảm thán để cho Vũ Lâm thiếu chút tức sôi máu.
Mà hắn đang tại bước đi loạn lên, tiến vào trong một cái tửu lâu, bên trong có rất nhiều người đang uống rượu. Vũ Lâm sờ soạng bên mình, lôi ra một con gấu trúc bông, nhẹ nhàng ôm chặt, tại cái thế giới tràn đầy lạnh băng băng không một chút cảm xúc nào, chỉ có gấu bông mới có thể cho hắn cảm nhận từng tia ấm áp.
"Tích tích, Kí Chủ còn lại có 132 lần rút thưởng, 112 cái Phổ Thông rút thưởng, 16 cái Trung cấp rút thưởng, 4 cái Cao Cấp rút thưởng. Muốn hay không rút?!"
Hệ Thống quyết định an ủi hắn một phen, Vũ Lâm lập tức đối với cái "rút thưởng" này nổi lên hứng thú..
Mỗi ngày 1 lần phổ thông rút thưởng, 1 tuần 1 lần trung cấp rút thưởng, 1 tháng 1 lần cao cấp rút thưởng, hiện tại tổng số lượt rút thưởng qua vài tháng "trữ hàng" của hắn hiện tại đã là 132 cái.
Vũ Lâm "nhìn qua" Hệ Thống, vung tay nói:
"Hệ Thống uy vũ vô song thiên hạ thiên trung thiên thượng đều vô đối thủ đại ca, kính mời đại ca đem ta 132 cái này rút thưởng toàn bộ đem rút!!"
"Tích tích, chúc mừng Kí Chủ, ......"
Vũ Lâm kiểm tra lướt qua danh sách, đậu xanh rau má thầm một tiếng, ngoại trừ hai kiện Thánh Dược cùng mười mấy món vũ khí bên ngoài, chẳng lẽ liền hào không có một món nào có ích?! Chẳng lẽ tay ta thật như thế đen?! Vẫn là Hệ Thống ý thức đem ta "cười nhạo" qua?!
Rõ ràng lần trước vuốt đuôi ngựa được a.
Vũ Lâm nghĩ nghĩ, đoạn hắn uống một ngụm nước dâu tây mà người bán hàng mới đưa lên, chợt thiếu chút sặc, cũng may là hắn chưa có uống vào.
Hắn nhìn thấy được bên cạnh, ở bàn đối diện đang có hai cái nữ hài tử ngồi, một người trong số đó cũng đang suy nghĩ gọi món, mà cả hai cái nữ hài này, mặc dù đồng phục đều là Ngũ Hành Tông nội môn, bất quá nhan sắc lại là mười phần quen thuộc.
Vũ Lâm nhanh chóng che đi chính mình khuôn mặt, bất quá đột nhiên, một trận phả vào mũi mùi thơm nhanh chóng để cho hắn nhận ra bản thân mình bại lộ..
"A, là ngươi cái này chết biến thái!"
Hắn hạ tay áo xuống, cười khổ nhìn Thạch Thủy một tiếng:
"Chào! Không nghĩ ngươi đã gia nhập Ngũ Hành Tông."
Nhìn phục sức của nàng, hẳn là nội môn đệ tử, nhưng nhìn trang trí, hẳn không phải là người của thiên tài doanh. Trái lại với nàng, Thạch Thanh Phong - Thạch Thủy NO1 đã đổi tên về sau lại là người của Thiên tài Doanh, chỉ là..
"Uy, ngươi bị người bắt nạt!?"
Vũ Lâm nhìn Thạch Thanh Phong, mặt lạnh lùng hỏi, hắn đã để ý các vết thương rõ ràng là bị gây ra trong thời gian dài trên người nàng.
CMN chớ cái này Thạch Thanh Phong là nhân vật gần với Nhân Vật Chính nhất, thời điểm hắn bị nàng xách lên đoạn đầu đài còn là hi vọng bản thân được Thạch Thanh Phong cầu tình cho, nhờ vậy có thể đạt được một cái tha mạng kim bài đây.
Thế mà CMN có người dám đem nàng đả thương!? Cân nhắc đến đây là thiên tài doanh chuyện, hừ hừ khẳng định là có người đem nàng đánh để đẩy nàng ra khỏi thiên tài doanh, cho người của bọn họ vào.
"Ồ, ngươi tên chết biến thái còn tính là có chút lương tri, còn biết hỏi thăm Thạch Phong sư muội."
Thạch Thủy hừ hừ một chút, đặt cốc sữa lên bàn, râu sữa trên mặt đã để nàng thật giống như ông cụ non một dạng:
"Nhưng là ta đã giải quyết bọn hắn rồi. Từ nay bọn hắn sẽ không bao giờ dám tìm nàng tìm phiền phức nữa."
"Tỷ tỷ, tỷ đừng gọi Vũ Lâm ca là chết biến thái, Lâm ca từng cứu mạng muội đấy."
Thạch Thanh Phong đột nhiên vì hắn cầu tình. Vũ Lâm hai mắt sáng bừng nói:
"Đúng đúng, phải gọi đại ca. Ngươi nhưng là đã hứa sẽ gọi ta đại ca đấy."
Thuộc tính tìm đường chết của Vũ Lâm cuối cùng cũng đã tại lúc này phát huy.
"Ngươi..."
Một câu này của Vũ Lâm để cho Thạch Thủy nghẹn họng, nàng trừng mắt nhìn hắn, hai mắt mang theo âm ba viễn cổ tựa như muốn đem hắn treo lên, kế đó đánh hắn cái mông.. khoan, cái gì quỷ đồ vật? - Vũ Lâm thầm nghĩ.
Hắn nhẹ nhàng nhìn ra ngoài, U Ám Sâm Lâm cảnh quan vẫn là rất đẹp, chợt hắn để ý một việc : U Ám Sâm Lâm?! Gặp quỷ. Trong U Ám Sâm Lâm còn tồn tại lấy tửu lâu?
Đoạn hắn nhìn lướt qua nước dâu tây, không có vấn đề gì, rất tươi mát, uống vào liền khiến hắn cảm giác một cỗ thư thái quên hết sự đời. Không sai, chính là nó!!!
Vũ Lâm cảm giác đến cái gì, một ngón tay chấm nước dâu tây, lại chấm thêm một chút than muối bùn trong trữ vật đại, kế đó cho lên miệng - không tệ, vị kinh tởm này tuyệt đối là của Yêu Quái.
Đoạn hắn giật phắt hai cốc sữa thú và cốc nước lọc của Thạch Thanh Phong lẫn Thạch Thủy, cũng chấm vào, lập tức cảm nhận ra hai cỗ quen thuộc vị đạo, chính xác hơn là hắn từng đi ngang qua những loài yêu ma này, nhưng chưa có "ăn" qua, mà chỉ ở xa ngửi mùi vị.
"Ngươi đây là làm gì?!"
Thạch Thủy cười tươi hỏi, đằng đằng sát khí, Thạch Thanh Phong cũng nghi hoặc nhìn qua hắn. Nhưng Vũ Lâm không có để ý hai nàng, hắn ngược lại nhìn qua quán này toàn bộ khách trọ, phát hiện ra một cái kinh biến vấn đề :
Gặp quỷ, tất cả khách trọ đều rất kì quái, mặc dù bọn họ trông rất vui vẻ, nhìn qua không tệ, nhưng trên người cáu ghét chất thành đống, quần áo của một vài cái thậm chí đã mơ hồ nổi lên mốc, tuy nhiên do bài trí quán và vị trí giữa từng người cho nên hắn không để ý.
Đặc biệt là thời điểm hắn nhìn thấy một người mang theo một cái tay bị cắt cụt vẫn chảy máu liền càng thêm xác định bản thân phán đoán.
"Mau đi ra."
Vũ Lâm nói:
"Nơi này không phải tửu lâu. Trước đó ta không có để ý, nhưng nơi này là U Ám Sâm Lâm bên trong, làm sao sẽ có tửu lâu!?"
"U Ám Sâm Lâm bên trong?! Đại ca, đại ca nói gì vậy!?"
Thạch Thanh Phong nghi hoặc nhìn xem hắn, nói:
"Đại ca, nơi này là U Ám Sâm Lâm rìa ngoài một cái đông đúc nhất tửu lâu, ta nghĩ đại ca uống say rồi."
"Gượm đã, sư muội."
Thạch Thủy vốn là người thông minh, nàng nhìn ra bên ngoài, chỉ về phía một tảng đá nói:
"Ta nhớ được thời điểm chúng ta ở bàn bên kia tảng đá đối diện tầm nhìn của chúng ta, nhưng lúc này đã chuyển sang bàn bên này, tại sao tảng đá vẫn đối diện tầm nhìn của chúng ta!? Lại nói, mau nhìn xem các cái này hành khách.."
Thạch Thanh Phong nhìn qua một lượt, giống như một làn sương mở qua, chỉ khi có người khai mở mới nhìn thấy rõ chân diện mục, nàng hít sâu một hơi, kinh hoàng tột độ: Tửu lâu này tuyệt có vấn đề.
"Tốt nhất là ăn uống cái gì thì nên nôn ra."
Vũ Lâm nói, chỉ ra các hành khách:
"Những người này có vài người mang theo trang phục là đồ mốt từ mấy năm trước, thậm chí từ mấy chục năm trước. Thứ tửu lâu này hẳn có thể để cho người ta lầm vào trụy lạc, quên hết mọi chuyện khác."
Vũ Lâm lúc này đã không quản nhiều, lôi ra Thí Thần chi Kiếm, mở rộng khí tức, đồng thời nhắm một con mắt mở một con mắt, con mắt mở của hắn hóa thành màu xám trắng, lại huy động thần ba.. Ma Thiên Nhãn toàn diện khai mở.
Lập tức, Thạch Thủy cùng với Thạch Thanh Phong đều chấn kinh nhìn Vũ Lâm, vô số phù văn tuôn ra từ hắn, trong nháy mắt, tửu lâu trong mắt Vũ Lâm giống như sụp đổ, sàn nhà bằng gạch vẫn là gỗ đều lan tràn ra nứt nẻ, bên trong du động một thứ giống như thịt.
Toàn bộ mọi nơi đều là như thế, mà đầu nguồn hết thảy đều là nối liền với trong căn phòng phía trên một cái hắc y nhân, đã thoi thóp hơi tàn, bị một thanh cổ kiếm cắm ngang qua, vô số xúc tu từ tường, sàn nhà, trần nhà đều hướng về phía hắn, cung cấp cái gì đó cho hắn.
Mà những người khách trong mắt Vũ Lâm - toàn bộ đều là người thường, nhưng họ trẻ trung hơn rất nhiều. Một cái trung niên lão nhân đang cười hềnh hệch, vỗ bàn thì lại là một đứa trẻ đang chơi với một cái xe ô tô, một cái lão bà bà đang gật gù với cái bàn thì lại là một cô gái trẻ mỉm cười viết nốt cuốn tiểu thuyết.
Ma Thiên Nhãn, bí pháp giúp hắn nhìn thấu bản chất và sự thật của mọi vật bằng ảo giác ghi vào não hắn. Hắn hiểu được hết thảy:
Tửu lâu này là một con yêu quái khổng lồ, không biết cách nào tạo ra, nhưng người tạo ra nó là để giữ lại sinh mệnh cho một người. Về phần những cái này khách nhân, bọn họ toàn bộ là tù binh của con yêu ma này, mãi mãi bị giữ lại trong sự ngờ nghệch tới ngớ ngẩn, nhưng linh hồn lại vẫn là con người trẻ trung như trước.
Đáng thương! Những cái này đáng thương sinh mệnh, chưa thể trổ mầm đã vĩnh viễn kẹt ở giai đoạn kén.
Vũ Lâm nhìn Thạch Thủy, Thạch Thanh Phong nói:
"Chúng ta đi lên lầu đi."
Cho nên cũng không nhớ kĩ lắm hắn đến cùng là lắc lư như thế nào đi ra, để cho hắn tại sống sót dưới cái kia trận đại tai nạn, đại thảm họa... nói thật, hắn cảm giác bản thân mình IQ nếu như là có 40 điểm, thì tại trong trận đại tai nạn này đã chết mất ít nhất 1/10 tế bào não, tương đương còn lại có 37 điểm.
"Chà, Kí Chủ đúng là chỉ số thông minh giảm đi trông thấy."
Hệ Thống đối với cái này cảm thán để cho Vũ Lâm thiếu chút tức sôi máu.
Mà hắn đang tại bước đi loạn lên, tiến vào trong một cái tửu lâu, bên trong có rất nhiều người đang uống rượu. Vũ Lâm sờ soạng bên mình, lôi ra một con gấu trúc bông, nhẹ nhàng ôm chặt, tại cái thế giới tràn đầy lạnh băng băng không một chút cảm xúc nào, chỉ có gấu bông mới có thể cho hắn cảm nhận từng tia ấm áp.
"Tích tích, Kí Chủ còn lại có 132 lần rút thưởng, 112 cái Phổ Thông rút thưởng, 16 cái Trung cấp rút thưởng, 4 cái Cao Cấp rút thưởng. Muốn hay không rút?!"
Hệ Thống quyết định an ủi hắn một phen, Vũ Lâm lập tức đối với cái "rút thưởng" này nổi lên hứng thú..
Mỗi ngày 1 lần phổ thông rút thưởng, 1 tuần 1 lần trung cấp rút thưởng, 1 tháng 1 lần cao cấp rút thưởng, hiện tại tổng số lượt rút thưởng qua vài tháng "trữ hàng" của hắn hiện tại đã là 132 cái.
Vũ Lâm "nhìn qua" Hệ Thống, vung tay nói:
"Hệ Thống uy vũ vô song thiên hạ thiên trung thiên thượng đều vô đối thủ đại ca, kính mời đại ca đem ta 132 cái này rút thưởng toàn bộ đem rút!!"
"Tích tích, chúc mừng Kí Chủ, ......"
Vũ Lâm kiểm tra lướt qua danh sách, đậu xanh rau má thầm một tiếng, ngoại trừ hai kiện Thánh Dược cùng mười mấy món vũ khí bên ngoài, chẳng lẽ liền hào không có một món nào có ích?! Chẳng lẽ tay ta thật như thế đen?! Vẫn là Hệ Thống ý thức đem ta "cười nhạo" qua?!
Rõ ràng lần trước vuốt đuôi ngựa được a.
Vũ Lâm nghĩ nghĩ, đoạn hắn uống một ngụm nước dâu tây mà người bán hàng mới đưa lên, chợt thiếu chút sặc, cũng may là hắn chưa có uống vào.
Hắn nhìn thấy được bên cạnh, ở bàn đối diện đang có hai cái nữ hài tử ngồi, một người trong số đó cũng đang suy nghĩ gọi món, mà cả hai cái nữ hài này, mặc dù đồng phục đều là Ngũ Hành Tông nội môn, bất quá nhan sắc lại là mười phần quen thuộc.
Vũ Lâm nhanh chóng che đi chính mình khuôn mặt, bất quá đột nhiên, một trận phả vào mũi mùi thơm nhanh chóng để cho hắn nhận ra bản thân mình bại lộ..
"A, là ngươi cái này chết biến thái!"
Hắn hạ tay áo xuống, cười khổ nhìn Thạch Thủy một tiếng:
"Chào! Không nghĩ ngươi đã gia nhập Ngũ Hành Tông."
Nhìn phục sức của nàng, hẳn là nội môn đệ tử, nhưng nhìn trang trí, hẳn không phải là người của thiên tài doanh. Trái lại với nàng, Thạch Thanh Phong - Thạch Thủy NO1 đã đổi tên về sau lại là người của Thiên tài Doanh, chỉ là..
"Uy, ngươi bị người bắt nạt!?"
Vũ Lâm nhìn Thạch Thanh Phong, mặt lạnh lùng hỏi, hắn đã để ý các vết thương rõ ràng là bị gây ra trong thời gian dài trên người nàng.
CMN chớ cái này Thạch Thanh Phong là nhân vật gần với Nhân Vật Chính nhất, thời điểm hắn bị nàng xách lên đoạn đầu đài còn là hi vọng bản thân được Thạch Thanh Phong cầu tình cho, nhờ vậy có thể đạt được một cái tha mạng kim bài đây.
Thế mà CMN có người dám đem nàng đả thương!? Cân nhắc đến đây là thiên tài doanh chuyện, hừ hừ khẳng định là có người đem nàng đánh để đẩy nàng ra khỏi thiên tài doanh, cho người của bọn họ vào.
"Ồ, ngươi tên chết biến thái còn tính là có chút lương tri, còn biết hỏi thăm Thạch Phong sư muội."
Thạch Thủy hừ hừ một chút, đặt cốc sữa lên bàn, râu sữa trên mặt đã để nàng thật giống như ông cụ non một dạng:
"Nhưng là ta đã giải quyết bọn hắn rồi. Từ nay bọn hắn sẽ không bao giờ dám tìm nàng tìm phiền phức nữa."
"Tỷ tỷ, tỷ đừng gọi Vũ Lâm ca là chết biến thái, Lâm ca từng cứu mạng muội đấy."
Thạch Thanh Phong đột nhiên vì hắn cầu tình. Vũ Lâm hai mắt sáng bừng nói:
"Đúng đúng, phải gọi đại ca. Ngươi nhưng là đã hứa sẽ gọi ta đại ca đấy."
Thuộc tính tìm đường chết của Vũ Lâm cuối cùng cũng đã tại lúc này phát huy.
"Ngươi..."
Một câu này của Vũ Lâm để cho Thạch Thủy nghẹn họng, nàng trừng mắt nhìn hắn, hai mắt mang theo âm ba viễn cổ tựa như muốn đem hắn treo lên, kế đó đánh hắn cái mông.. khoan, cái gì quỷ đồ vật? - Vũ Lâm thầm nghĩ.
Hắn nhẹ nhàng nhìn ra ngoài, U Ám Sâm Lâm cảnh quan vẫn là rất đẹp, chợt hắn để ý một việc : U Ám Sâm Lâm?! Gặp quỷ. Trong U Ám Sâm Lâm còn tồn tại lấy tửu lâu?
Đoạn hắn nhìn lướt qua nước dâu tây, không có vấn đề gì, rất tươi mát, uống vào liền khiến hắn cảm giác một cỗ thư thái quên hết sự đời. Không sai, chính là nó!!!
Vũ Lâm cảm giác đến cái gì, một ngón tay chấm nước dâu tây, lại chấm thêm một chút than muối bùn trong trữ vật đại, kế đó cho lên miệng - không tệ, vị kinh tởm này tuyệt đối là của Yêu Quái.
Đoạn hắn giật phắt hai cốc sữa thú và cốc nước lọc của Thạch Thanh Phong lẫn Thạch Thủy, cũng chấm vào, lập tức cảm nhận ra hai cỗ quen thuộc vị đạo, chính xác hơn là hắn từng đi ngang qua những loài yêu ma này, nhưng chưa có "ăn" qua, mà chỉ ở xa ngửi mùi vị.
"Ngươi đây là làm gì?!"
Thạch Thủy cười tươi hỏi, đằng đằng sát khí, Thạch Thanh Phong cũng nghi hoặc nhìn qua hắn. Nhưng Vũ Lâm không có để ý hai nàng, hắn ngược lại nhìn qua quán này toàn bộ khách trọ, phát hiện ra một cái kinh biến vấn đề :
Gặp quỷ, tất cả khách trọ đều rất kì quái, mặc dù bọn họ trông rất vui vẻ, nhìn qua không tệ, nhưng trên người cáu ghét chất thành đống, quần áo của một vài cái thậm chí đã mơ hồ nổi lên mốc, tuy nhiên do bài trí quán và vị trí giữa từng người cho nên hắn không để ý.
Đặc biệt là thời điểm hắn nhìn thấy một người mang theo một cái tay bị cắt cụt vẫn chảy máu liền càng thêm xác định bản thân phán đoán.
"Mau đi ra."
Vũ Lâm nói:
"Nơi này không phải tửu lâu. Trước đó ta không có để ý, nhưng nơi này là U Ám Sâm Lâm bên trong, làm sao sẽ có tửu lâu!?"
"U Ám Sâm Lâm bên trong?! Đại ca, đại ca nói gì vậy!?"
Thạch Thanh Phong nghi hoặc nhìn xem hắn, nói:
"Đại ca, nơi này là U Ám Sâm Lâm rìa ngoài một cái đông đúc nhất tửu lâu, ta nghĩ đại ca uống say rồi."
"Gượm đã, sư muội."
Thạch Thủy vốn là người thông minh, nàng nhìn ra bên ngoài, chỉ về phía một tảng đá nói:
"Ta nhớ được thời điểm chúng ta ở bàn bên kia tảng đá đối diện tầm nhìn của chúng ta, nhưng lúc này đã chuyển sang bàn bên này, tại sao tảng đá vẫn đối diện tầm nhìn của chúng ta!? Lại nói, mau nhìn xem các cái này hành khách.."
Thạch Thanh Phong nhìn qua một lượt, giống như một làn sương mở qua, chỉ khi có người khai mở mới nhìn thấy rõ chân diện mục, nàng hít sâu một hơi, kinh hoàng tột độ: Tửu lâu này tuyệt có vấn đề.
"Tốt nhất là ăn uống cái gì thì nên nôn ra."
Vũ Lâm nói, chỉ ra các hành khách:
"Những người này có vài người mang theo trang phục là đồ mốt từ mấy năm trước, thậm chí từ mấy chục năm trước. Thứ tửu lâu này hẳn có thể để cho người ta lầm vào trụy lạc, quên hết mọi chuyện khác."
Vũ Lâm lúc này đã không quản nhiều, lôi ra Thí Thần chi Kiếm, mở rộng khí tức, đồng thời nhắm một con mắt mở một con mắt, con mắt mở của hắn hóa thành màu xám trắng, lại huy động thần ba.. Ma Thiên Nhãn toàn diện khai mở.
Lập tức, Thạch Thủy cùng với Thạch Thanh Phong đều chấn kinh nhìn Vũ Lâm, vô số phù văn tuôn ra từ hắn, trong nháy mắt, tửu lâu trong mắt Vũ Lâm giống như sụp đổ, sàn nhà bằng gạch vẫn là gỗ đều lan tràn ra nứt nẻ, bên trong du động một thứ giống như thịt.
Toàn bộ mọi nơi đều là như thế, mà đầu nguồn hết thảy đều là nối liền với trong căn phòng phía trên một cái hắc y nhân, đã thoi thóp hơi tàn, bị một thanh cổ kiếm cắm ngang qua, vô số xúc tu từ tường, sàn nhà, trần nhà đều hướng về phía hắn, cung cấp cái gì đó cho hắn.
Mà những người khách trong mắt Vũ Lâm - toàn bộ đều là người thường, nhưng họ trẻ trung hơn rất nhiều. Một cái trung niên lão nhân đang cười hềnh hệch, vỗ bàn thì lại là một đứa trẻ đang chơi với một cái xe ô tô, một cái lão bà bà đang gật gù với cái bàn thì lại là một cô gái trẻ mỉm cười viết nốt cuốn tiểu thuyết.
Ma Thiên Nhãn, bí pháp giúp hắn nhìn thấu bản chất và sự thật của mọi vật bằng ảo giác ghi vào não hắn. Hắn hiểu được hết thảy:
Tửu lâu này là một con yêu quái khổng lồ, không biết cách nào tạo ra, nhưng người tạo ra nó là để giữ lại sinh mệnh cho một người. Về phần những cái này khách nhân, bọn họ toàn bộ là tù binh của con yêu ma này, mãi mãi bị giữ lại trong sự ngờ nghệch tới ngớ ngẩn, nhưng linh hồn lại vẫn là con người trẻ trung như trước.
Đáng thương! Những cái này đáng thương sinh mệnh, chưa thể trổ mầm đã vĩnh viễn kẹt ở giai đoạn kén.
Vũ Lâm nhìn Thạch Thủy, Thạch Thanh Phong nói:
"Chúng ta đi lên lầu đi."