Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai
Chương 20 :
Ngày đăng: 01:17 19/04/20
Chuông điện thoại reo lên, hai tiếng dài một tiếng ngắn, tín hiệu dành riêng cho Drogheda, Fiona nhắc ống nghe và quay lại.
- Điện thoại của Bob.
- Allô... à! Jimmy đó phải không... Vâng, Bob đây... Vâng đồng ý. Thế thì hay lắm. Có giấy chứng nhận tốt không? Cứ gởi hắn đến đây... Nếu đúng là anh ta giỏi như thế, bạn có thể nói thẳng với hắn rằng đã có một chỗ làm dành sẵn ở đây. Tôi không tin lắm ở những tờ giấy chứng nhận... Thôi nhé. Cảm ơn. Chào.
Bob trở lại ghế ngồi.
- Chuyện liên quan đến một anh thợ chăn nuôi, một anh chàng khá lắm theo con nhận xét của Jimmỵ Anh ta đã từng làm việc ở đồng bằng Queensland phía tây gần Longreach và Charlevillẹ Anh ta chăn bò cũng rất giỏi. Đây là một tay cỡi ngựa xuất sắc, có tài luyện ngựa. Trước kia anh ta là thợ cắt lông cừu, cũng là một cự phách trong nghề này theo lời Jimmỵ Hai trăm năm chục con trong một ngày! Con chỉ hơi ngạc nhiên tại sao một nhà vô địch như thế lại bằng lòng với đồng lương của một người chăn cừu? Rất hiếm trường hợp một tay cắt lông cừu giỏi như thế lại bỏ tông đơ để ngồi lên mình ngựa. Dù thế nào thì đó là một anh chàng mà ta đang cần ở các bãi chăn, phải không mẹ?
Với năm tháng, giọng nói của Bob kéo dài ra như giọng đặc biệt của người úc nhưng ngược lại anh nói từng câu rất ngắn. Anh sắp sửa bước vào cái tuổi ba mươi nhưng hình như không có khả năng chinh phục các cô gái mà anh được gặp trong các cuộc tiếp tân rất hiếm được tổ chức. Một mặt anh rất nhút nhát, một mặt khác anh không thích chú ý gì hơn là đất đai và chăn nuôi. Jack và Hughie càng ngày càng giống anh mình. Cả ba cũng thích nằm trên sàn, sợ rằng nằm trên giường sẽ làm cho họ mềm yếu đi.
- Anh thợ mới mà con nói đã có gia đình chưa? Fiona hỏi nhưng vẫn tiếp tục công việc sổ sách của mình.
- Con không biết. Con quên hỏi. Ngày mai mình sẽ biết ngay khi anh ta đến đây.
- Hắn đến đây bằng cách nào?
- Jimmy đưa anh ta đến bằng xe hơi. Anh ta muốn nhìn qua các con cừu già ở Tankstand.
- Mong rằng hắn sẽ ở lại đây một thời gian. Nếu hắn chưa có vợ, mẹ đoán hắn sẽ lại ra đi trong vài tuần - Fiona nói - Những anh làm công kiểu đó không ở lại lâu đâu.
Jims và Patsy đang theo học nội trú tại Riverview nhưng nhất quyết sẽ không ở lại trường thêm một ngày nào nữa khi cả hai được mười bốn tuổi. Cả hai náo nức chờ cái ngày được đi theo Bob, Jack và Hughie ở ngoài bãi chăn.
Nhiều tuần đã trôi qua khi lần đầu Meggie chạm mặt với tay thợ chăn nuôi mới đến làm. Tên anh ta là Luke Ó Neill. Anh thường đến ngôi nhà lớn trò chuyện. Luke từ chối không ngủ trong lán trại dành cho những người độc thân, anh chọn căn nhà nhỏ trống còn lại bên suối để ở. Ngay khi vừa được giới thiệu với bà Smith, Luke đã giành được cảm tình của bà quản gia rất ít khi chú ý đến hạng người ở thuê làm mướn. Con người mới đến này gây nhiều tò mò cho Meggie trước khi nàng gặp mặt trực tiếp.
Con ngựa hồng và con ngựa cái của Meggie được nhốt trong chuồng chứ không thả ngoài bãi quay ngựa nữa. Do đó Meggie thường bắt đầu ngày làm việc của mình trễ hơn nhóm đàn ông vì vậy có khi trong nhiều tuần lễ liền Meggie không chạm mắt mấy người thợ. Nhưng cuối cùng thì nàng chạm mặt với Luke vào một buổi xế chiều mùa hè, lúc mặt trời đã xuống thấp làm đỏ rực các hàng cây, kéo dài thường thượt những cái bóng, trước khi lùi dần vào sự quên lãng của màn đêm. Meggie từ bãn Borehead trở về và đi ngược chầm chậm đến chỗ băng qua con suối, cùng lúc đó Luke từ hướng đông nam về cũng đi đến.
ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt Luke, nàng nhìn thấy anh ta trước khi anh ta thấy nàng. Luke cỡi một con ngựa hồng cao lớn, hung dữ, bờm và đuôi màu đen. Khác hơn các đồng nghiệp của mình, Luke mặc áo sơ mi trắng và quần màu nhạt. Lịch sự làm sao! Meggie nói thầm. Như thế cũng tốt nếu anh ta không sợ mất công giặt ủi.
- Chào bà chủ! Anh ta nói lớn khi ngựa tiến lên ngang với nàng. Anh ta chào Meggie bằng cách giở mũ ra rồi để trở xuống hơi ngửa ra phía sau. Đôi mắt xanh có vẻ không coi ai ra gì, nhìn nàng không giấu giếm sự ngưỡng mộ
- Xin lỗi, cô chắc chắn không phải là bà chủ, có lẽ con gái của bà. Anh ta nhận xét. Tôi tên là Luke Ó Neill.
Nhưng nhìn vào gương, Meggie nghĩ thầm mình sẽ đi cùng với mẹ đến Gillanbone tuần tới, ghé ngang qua bà cụ Gert để đặt vài chiếc áo mới.
Thật ra Meggie không muốn mặc chiếc áo này, nếu có một cái áo khác thì Meggie đã thay ngaỵ Chiếc áo ấy nhắc nhở một thời đã qua, một người đàn ông khác, cũng tóc đen. Chiếc áo này đã nhập thân hoàn toàn với tình yêu và những ước mơ ban đầu của Meggie, có cả nước mắt và niềm đau của sự cô đơn. Mặc chiếc áo đó đi với một người đàn ông khác như Luke là phạm vào điều thiêng liêng nhất. Meggie đã quen giấu kín tình cảm của mình, luôn giữ vẻ bình thản và vui vẻ. Meggie nghĩ đến mẹ và không khỏi rùng mình, thương xót.
Cuộc đời Meggie rồi cũng sẽ kết thúc như mẹ, luôn thu mình không để lộ ra một tình cảm nào chăng? Có phải mọi chuyện đa bắt đầu với mẹ sau khi mẹ gặp ba của Frank? Phản ứng của mẹ ra sao nếu mẹ hay được Meggie đã biết tất cả sự thật về Frank? ôi! Chuyện xảy ra ở nhà xứ! Tưởng như vừa xảy ra đêm quạ Ba và Frank đối mặt nhau, còn Ralph đã siết chặt Meggie đến nỗi nàng phải kêu lên vì đau Và Meggie vẫn nhớ những câu nói kinh khủng mà cả hai đã thét lên. Meggie đủ lớn khôn để hiểu rằng việc có con như mẹ nàng gây ra lắm hậu quả, chứ không như trước kia Meggie chỉ nghĩ rằng khi đã làm vợ chồng thì việc quan hệ xác thịt với người khác là điều triệt để bị cấm. Nỗi xấu hổ và nhục nhã ấy mẹ đã phải gánh chịu vì Frank! Không ngạc nhiên sau đó mẹ đã tự cô lập. Nếu việc ấy xảy ra cho mình - Meggie thầm nghĩ mình sẽ chọn cái chết. Trong các tiểu thuyết, chỉ có những cô gái không ra gì, xấu xa nhất mới có những đứa con ngoại hôn; còn mẹ đâu phải thế, và không xấu xa mà cũng không tầm thường. Với tất cả lòng thành Meggie mong sao mẹ sẽ kể cho mình biết tự sự hoặc chính Meggie có can đảm đề cập vấn đề. Biết đâu như thế sẽ giúp ích được mẹ, dù rằng một chút nào đó thôi. Nhưng tiếc thay bà Fioan không thuộc loại người hay tâm sự hoặc gợi lên những trao đổi thân mật. Đứng trước tấm kiếng, Meggie thở dài, ước mong với tất cả lòng thành một nỗi bất hạnh như thế sẽ không xảy ra với mình.
Thế nhưng Meggie vẫn còn trẻ; trong một lúc như thế này, mặc chiếc áo màu hồng tro nhìn mình trong tấm kiếng, nàng lại ước ao được sống với những cảm giác và đón nhận những rung động ồ ạt như một cơn gió to và nóng bỏng. Meggie không muốn kéo lê thê cuộc sống còn lại của mình như một người máy mà muốn có sự thay đổi. Tình yêu với một người chồng và những đứa con. Buồn nhớ làm gì một người không đến với mình nữa? Ralph không muốn đến và mãi mãi sẽ không đến. Ralph nói yêu Meggie nhưng tình yêu ấy không giống như của một người chồng. Vì rằng Ralph đã làm hôn lễ với Nhà thờ. Có phải tất cả những người đàn ông đều như thế, họ yêu một khái niệm lờ mờ hơn là có thể yêu một người phụ nữ? Có gì bảo đảm là tất cả đàn ông không phải như thế. Nhưng dù sao cũng có những người đàn ông đơn giản hơn, những người đàn ông dám đặt tình yêu dành cho một người phụ nữ trên tất cả. Những người đàn ông như Luke chẳng hạn.
- Tôi chưa bao giờ gặp một thiếu nữ đẹp như cộ Luke vừa nói vừa cho nổ máy chiếc Rolls.
- Anh bao nhiêu tuổi, Lukẻ
- Ba mươi, còn cổ
- Gần hai mươi bạ
- Nhiều thế à? Trông cô như một cô bé.
- Tôi không còn bé.
- Ồ, thế thì cô đã yêu lần nào chưa?
- Một lần.
- Chỉ có một lần thôi à? Vào cái tuổi hai mươi bả Chúa ơi! Vào cái tuổi của cô, ít ra tôi cũng yêu đến cả chục lần.
- Tôi cũng có thể nhưng ở Drogheda rất ít đàn ông có thể làm rung động trái tim tôi. Nếu trí nhớ của tôi không quá tồi thì anh là người đàn ông đầu tiên ở trang trại này dám tiến xa hơn một lời chào hỏi rụt rè.
... Buổi chiều khiêu vũ mà Meggie tham dự cùng Luke không giống như cái kiểu mà Meggie đã chứng kiến trong ngày sinh nhật của Mary Carson. Ở đây nối tiếp nhau chỉ có những cuộc nhảy đứng đắn từng nhóm như polka hay mazurkas, bàn tay người đàn ông chỉ chạm nhẹ trong giao tiếp, còn trong những điệu luân vũ quay nhanh thì lại là những cánh tay mạnh bạo. Không có cơ hội nào để giao tiếp thân mật hay để mơ mộng.
Không mấy chốc Meggie nhận ra rằng người bạn trai cao lớn và đẹp trai của mình được nhiều cô gái chú ý. Luke là đối tượng của những cái nhìn đắm đuối và quyến rũ, cũng gần ngang với Ralph nhưng công khai hơn. Luke cũng gợi lên lắm sự chú ý như Ralph đã từng gợi lên... Đã từng gợi lên. Thật là khủng khiếp khi nhắc đến Ralph bằng quá khứ.
Đúng như Luke đã hứa, anh ta không để Meggie một mình đơn độc trong buổi lễ, ngoại trừ lúc cần vào phòng sửa soạn. Anh ta không để hở một dịp nào cho các chàng trai ở những vùng lân cận chen vào. Bản nhạc chót là một điệu luân vũ. Luke nắm tay Meggie, tay kia choàng qua lưng nàng, kéo sát vào. Luke là một tay nhảy giỏi. Meggie ngạc nhiên nhận ra rằng tất cả trở nên dễ dàng, chỉ cần để cho Luke dìu đi. Cảm giác thật tuyệt vời khi áp sát vào người đàn ông, nghe rõ da thịt rắn chắc ở ngực và ở đùi và thấm vào nhiệt độ của người đàn ông. Những đụng chạm ngắn ngủi với linh mục Ralph gây nên một cường độ cháy bỏng khiến Meggie không kịp nhận ra những phản ứng thầm kín trong da thịt và lúc đó Meggie thành thật nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tìm lại được một sự rung động như thế ở trong vòng tay người đàn ông khác. Thế nhưng, thực tế vừa xảy ra rất khác. Toàn thân bị kích thích, nhịp tim đập nhanh lên và Meggie biết rằng Luke nhận ra sự thay đổi ở nàng nên càng siết mạnh, áp má của anh ta lên mái tóc Meggie.