Tiếng Người

Chương 43 :

Ngày đăng: 00:50 19/04/20


Rồi cái ngày đó cũng đến.



Hoàng không đi một mình.



Nàng mặc chiếc váy dài màu đỏ giống hệt như hôm đầu tiên anh nhìn thấy nàng bên bàn ăn ở Đà Nẵng. Vẫn là quần lụa đen bên trong. Nàng khoác áo choàng dài bên ngoài.



Bánh kẹo được bày trong hội trường của văn phòng. Khi mọi việc xong xuôi, Hoàng đứng với nàng ở cửa bắt tay từng người đi vào hội trường. Họ như cô dâu chú rể đón khách tới đám cưới của mình.



Hầu hết các đồng nghiệp của anh đều lặng lẽ. Họ cười nhợt nhạt khi bắt tay hai người. Bên trong, những tiếng chuyện trò vọng ra thưa thớt.



Phong đi trước anh. Cậu ta nắm chặt cả hai tay vào tay Hoàng. Cậu ta cười và cúi đầu chào nàng:



- Em biết trước thế nào anh cũng ra ngoài này – Phong nói.



Rồi đến anh. Anh bước tới. Hoàng chìa tay ra:



- Lâu lắm mới gặp lại anh – anh ta cười.



Anh bắt vào tay Hoàng. Hoàng xiết bàn tay anh bằng cả hai tay, lắc mạnh. Cái lắc tay dứt khoát. Trong một giây, da thịt của Hoàng cọ xát vào da tay anh.



- Đây là bà xã tôi – Hoàng chìa tay về phía người con gái áo đỏ – Bà xã tôi tên Phượng.



Phượng ư? Phượng. Anh nghe cái âm đó giãn ra, kéo dài thành vệt, rồi đứt phựt trong đầu. Anh cười khẽ và gật đầu với nàng. Nàng nhìn anh. Hai con mắt trong suốt.



- Sau giờ làm việc, tôi muốn nói chuyện với anh – Hoàng nói khẽ.




Có tiếng mở cửa. M bước vào. Anh đứng giữa nhà, trần truồng, mặt nhăn nhúm, mắt long lên. Nước rãi bắt đầu rớt ra từ miệng.



M vứt túi, chạy xô lại. Nàng vừa vuốt ngực vừa vuốt lưng anh.



- Anh ơi – M khóc – Anh ơi.



- Hà… hà… – anh vẫn tiếp tục những tiếng khò khè.



- Anh ơi – M khóc to – Anh làm sao thế?



Anh loạng choạng. Anh cố quờ quạng để gạt tay nàng ra. Rồi anh ngã ngồi xuống dưới sàn. M cũng ngồi thụp xuống cạnh anh. Nàng tiếp tục lấy tay vuốt lưng anh.



- Anh làm sao thế? – M khóc.



Những tiếng khò khè chuyển thành những tiếng nấc cụt.



- Anh làm sao thế? – M khóc to hơn. Tiếng nàng thảng thốt, hoảng loạn.



- Anh… không… biết – anh khóc, cố gắng nói qua những tiếng nấc cụt – Anh… không biết…



- Tại em làm gì cho anh giận à? Em làm gì cho anh giận? Anh nói cho em biết.



- Không… phải… tại… em… – anh lại cố gắng nói – Anh chỉ sống được một mình. Sống thế này, anh cứ chết dần chết mòn…



- Em đã làm gì? – M khóc to – Em có cấm anh làm gì đâu?



- Không… phải… tại… em… – anh cứ nói đi nói lại, nước rãi liên tục rớt ra từ khóe miệng anh.



Anh bám chặt vào vai M. Hai tay anh bóp mạnh vào bả vai nàng mà anh không biết. Nước mắt anh rơi thẳng xuống. Những tiếng nấc thoát ra từ những tiếng hộc ngắn. Anh thấy không thở được. Nước rãi lại rỏ ra từ miệng anh. Anh không biết nói thế nào cho M hiểu rằng việc này không liên quan gì đến nàng.



- Không phải tại em… – anh lặp đi lặp lạ