Tiếng Thời Gian Du Dương

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Từng cơn gió lạnh buốt len lỏi qua từng kẽ hở trên cơ thể, hơi thở đông cứng nơi lồng ngực, có cảm giác trước mắt là vực thẳm hun hút không nhìn thấy đáy, chẳng thấy đường chân trời, cũng không thấy điểm cuối cùng nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện lao xuống.



Khung cảnh mờ mờ ảo ảo, những âm thanh vỡ vụn, anh không thể nghe rõ tiếng kêu thất thanh lẫn với tạp âm, cũng chẳng thể nhìn rõ những hình ảnh náo loạn trước mặt, trong mắt anh, trong lòng anh lúc này chỉ có một người, người mà anh sẵn sàng dùng sinh mạng mình để đánh đổi.



Dường như trong một cái chớp mắt, tất cả mọi thứ đều im bặt. Đỉnh đầu anh đau đến tê dại, một thứ chất lỏng ấm nóng không ngừng tuôn trào, toàn thân chẳng còn chút sức lực, anh chỉ còn biết dùng chút tàn hơi còn lại ôm chặt lấy người đang ở trong vòng tay mình, trong giây phút cuối cùng còn chút cảm giác mơ hồ ấy, anh chỉ kịp nói một câu: “Nhắm mắt lại, đừng sợ.”



Trái tim cũng theo đó mà đau nhói, con người ngốc nghếch ấy chắc lại khóc rồi. Chỉ cần cô ấy khóc là trời sẽ đổ mưa. Dường như cả thế giới cũng trở nên đau buồn theo.



Cơn đau khiến ảo giác trở nên rõ ràng hơn, từng khung cảnh diễn ra trong quá khứ chợt ào ạt ùa về, khuôn mặt tươi tắn như hoa ấy lại một lần nữa vụt qua.



Đó là Bình An của anh.



“Anh An Bình, sau này lớn lên em lấy anh nhé?”



“Thẩm An Bình, sẽ có ngày nhất định anh phải hối hận!”



“Thẩm An Bình, em không thể sống thiếu anh. Anh đừng qua lại với người con gái khác, em không thể chịu được việc anh cưới người con gái khác.”



“Thẩm An Bình, chúng ta đừng đính hôn nữa, có được không?”







Từng khung cảnh lần lượt hiện ra, ngọt ngào đến chẳng muốn phải tỉnh dậy cũng có, đau đớn đến chẳng muốn phải nhớ tới cũng có… Nghĩ mãi, nghĩ mãi, anh chỉ có thể mím môi mà mỉm cười nhạt nhẽo.



Đến chính anh cũng không biết thực ra, anh yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Anh muốn thời gian dừng lại ở giây phút này biết bao, để anh có thể mãi ôm chặt lấy cô như lúc này, chỉ cần như vậy, mà đi hết cả đời này…



Tít… tít…



Chiếc điện thoại đáng chết của Cố Bình An rung lên, một hồi chuông tin nhắn rất nhẹ nhàng và đường hoàng vang lên trong buổi họp của sếp tổng, đầu óc Cố Bình An vốn đang mơ màng, cô bỗng giật mình, hoảng hốt quay trở lại thực tại.



Không khí trong phòng họp lập tức trở nên đông đặc đến kỳ quái vì tiếng chuông tin nhắn bất ngờ truyền tới ấy, đến tiếng trang giấy lật qua lật lại cũng trở nên rõ ràng. Mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng hướng về phía Cố Bình An, hiển nhiên, trong đó có cả ánh mắt u ám của sếp.



Cố Bình An toát mồ hôi, cúi gằm mặt, làm ra vẻ chẳng hề có việc gì xảy ra, nghịch nghịch mấy ngón tay của mình. Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng thở hắt ra vẻ sợ hãi của người ngồi bên cạnh, bên tai cô như có hàng vạn con ong vò vẽ đang bay vù vù, tất cả mọi người đều như muốn nói với cô một điều rằng, cô coi như xong rồi.



“Cố Bình An, tan họp đến gặp tôi.” Sếp hờ hững thốt ra vài từ đơn giản, Cố Bình An cảm thấy mình như vừa trượt chân xuống vực thẳm, da đầu giật giật liên hồi.



Sau một phút tạm dừng ngắn ngủi ấy, sếp lại thao thao bất tuyệt tiếp tục bài thuyết trình như không có điểm dừng. Cố Bình An liếc mắt nhìn chiếc điện thoại, sau đó sầm mặt, trừng mắt nhìn Quan Tiểu Bảo đang ngồi phía đối diện.



Cái con mụ này, đang họp tự nhiên dở chứng nhắn cho cô làm gì? Chẳng lẽ không biết sếp ghét nhất là trong lúc họp mà mất tập trung sao? Hẳn nhiên, điều khiến cô đau khổ hơn đó là một người lúc nào cũng làm việc nghiêm túc, tập trung như cô tại sao lại phạm phải lỗi vô cùng ngớ ngẩn là không tắt điện thoại trong lúc họp thế này? Cô thở dài ngao ngán.



Tan họp, cô ngoan ngoãn bước vào phòng làm việc của sếp. Một trận lên lớp tơi bời, tối tăm mặt mũi, một bài thuyết giảng không có điểm dừng… Nhưng tất cả những dự liệu này của cô đều không xảy ra. Sếp mặt mày điềm nhiên, tươi tỉnh đẩy về phía cô một túi tài liệu, nhẹ nhàng đến bất thường, nói: “Bình An, sau khi em xử lý xong xuôi việc này, anh sẽ thêm tiền thưởng cho em kỳ này.” Sếp cười rất ranh mãnh, cái bụng bự cũng theo đó mà rung lên, Cố Bình An lo lắng nhìn anh ta, sợ rằng bụng anh ta không chịu đựng được sức nặng mà rơi bịch xuống.



Sếp đầu hói xoay người một vòng, đứng thẳng, quay lưng về phía Cố Bình An, tiếp tục: “Nếu như không xử lý được… thì với việc vi phạm quy định mở điện thoại trong giờ họp hôm nay, chắc cũng sẽ bị trừ lương.” Anh ta nói nhẹ nhàng như không hề có chuyện gì to tát, còn Cố Bình An thì tức tối nghiến chặt răng, trong lòng muốn băm vằm anh ta ra thành trăm ngàn mảnh mới hả giận.



Một lúc sau, cô cầm túi tài liệu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất chuẩn xác và chuyên nghiệp, sau đó cũng trả lời rất chuyên nghiệp: “Thưa Tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, anh cứ yên tâm.”



Vừa bước ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, mặt cô như muốn rơi bịch xuống đất, cô mở túi tài liệu, chưa đọc hết hai dòng đầu tiên đã nhìn thấy cái tên mà đối với cô, nó đã rất quen thuộc.



Thẩm An Bình.



Thẩm An Bình ơi là Thẩm An Bình, đến bao giờ mới có thể thoát khỏi cái tên này đây? Cô cảm thấy bực bội, cô chẳng phải vợ của Thẩm An Bình, cũng chẳng phải mẹ anh ta, tại sao ai nấy đều thích đặt hai bọn họ cạnh nhau thế này?



Sếp cũng thật kỳ lạ, công ty của Thẩm An Bình mời thầu, đó là việc do bộ phận Chủ quản khách hàng bên phòng Phục vụ khách hàng chịu trách nhiệm, từ khi nào việc này lại đến phiên một nhân viên quèn ở phòng Hành chính như cô phải quan tâm vậy?



Nhưng chuyện này xét cho cùng vẫn là lỗi của Thẩm An Bình. Nếu không có việc cái tên Sở Khanh đáng ghét ấy cố tình lái chiếc xe thể thao Lotus Elise bóng loáng xuất hiện ngay trước cửa tòa nhà công ty cô thì cô cũng không đến nỗi trở thành một kẻ hám danh lợi, bán thân cầu vinh trong mắt sếp như vậy, lúc này cũng sẽ không nghĩ đến việc dựa vào mối quan hệ của cô để tiếp cận đối tác.



Nhắc đến Thẩm An Bình, vô số chuyện kể mãi không hết ấy lúc nào cũng có thể khiến Cố Bình An cứ nhớ đến là ấm ức đến phát khóc.



Thẩm An Bình là ai? Thẩm An Bình là một Sở Lưu Hương thời hiện đại mà lũ con gái mỗi khi nhắc đến là vừa yêu vừa hận rồi sau đó chỉ biết giấu mặt mà khóc thầm; là người anh em nghĩa khí Kiều Phong thời đương đại mà bất cứ gã trai nào cũng có thể nhập hội với anh ta.



Tất nhiên, trong thế giới của Thẩm An Bình, ngoài con trai và con gái, vẫn còn một loại người nữa, đó chính là Cố Bình An. Đối với Thẩm An Bình, Cố Bình An là một dạng tồn tại mang tính hiển nhiên, xét trên bất cứ mối quan hệ tình cảm nào đều không hề có sự phân biệt về giới tính.



Những câu này là Thẩm An Bình nói, Cố Bình An sau khi nghe xong, lập tức dành tặng cho anh ta một từ: “Ọe!”



Cố Bình An và Thẩm An Bình lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Thẩm An Bình hơn cô một tuổi, ông nội của họ là những chiến hữu cùng nhau trèo đèo lội suối, về sau lại cùng được phân về tổng quân khu X thuộc thành phố A, vì thế có một tình bạn sâu đậm, bền chặt. Thẩm An Bình và Cố Bình An cũng là một đôi thanh mai trúc mã, cùng cởi truồng nghịch bùn đất chính hiệu. Mối quan hệ của bọn họ thân thiết đến mức nào? Chỉ nhìn vào hai cái tên là có thể nhận ra được rồi, phải không?



An Bình, Bình An.



Nếu như không phải từ lâu đã không còn chế độ cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy như ngày trước thì có lẽ hai bên gia đình đã định sẵn hai người sẽ là vợ chồng từ khi họ còn chưa sinh ra rồi. Nhưng có lẽ vì đời cha ông đã quá thân thiết, mà người ta thường nói, cái gì quá cũng sẽ phản tác dụng, bọn họ cũng vậy, chỉ cần nhìn thấy nhau là xảy ra chiến tranh. Thẩm An Bình từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng rất tốt, trước mặt mọi người luôn là đứa bé hiền lành, dễ bảo, nhưng chỉ khi ở bên cạnh Cố Bình An là lập tức hiện nguyên hình, ở cái thời mà Abdomen Black Man(1) vẫn chưa thịnh hành, trong mắt Cố Bình An, mọi việc làm của Thẩm An Bình chỉ có thể dùng một từ để diễn tả, đó là “đáng ghét”! Nếu ông trời cho cô điều ước khiến một người nào đó trên thế giới này biến mất thì người đầu tiên cô chọn chắc chắn là Thẩm An Bình!



(1) Một kiểu nhân vật trong truyện manga, bề ngoài hiền lành nhưng trong lòng rất xấu xa.



Cố Bình An nhớ rõ như in trận tuyết rơi dày hồi cô năm tuổi, lũ trẻ con trong khu nhà đều háo hức, tíu tít chơi trò đánh trận giả bằng tuyết dưới trời tuyết rơi. Cố Bình An rõ ràng cùng đội với Thẩm An Bình, nhưng những quả cầu tuyết của Thẩm An Bình cứ như có mắt, nhằm thẳng về phía Cố Bình An mà lao tới. Đến quân địch cô còn chẳng ứng phó kịp, lại còn phải chiến đấu với quân mình. Từ sau chuyện ấy, mối thù giữa cô và Thẩm An Bình được thiết lập. Gặp ai, cô cũng nói: “Thẩm An Bình ấy à! Con người anh ta vô cùng xấu xa! Trong bụng toàn là những thứ xấu xa!”



Về sau, hai người dần lớn lên, Thẩm An Bình từ một cậu bé sáng sủa, thông minh thời thơ bé trở thành một thiếu niên anh tuấn, cao lớn, thế giới của anh ta bắt đầu hoa đào nở rộ, anh ta cũng từ một cậu bé ngoan ngoãn, hiền lành trở thành một công tử đào hoa, cao thủ tình trường. Về phần Cố Bình An, cũng từ đó cách nói của cô bắt đầu thay đổi, mỗi lần gặp phải đứa con gái thích Thẩm An Bình, Cố Bình An đều làm ra vẻ rất kinh ngạc, nói: “Thẩm An Bình á? Cậu thích Thẩm An Bình á? Là cái tên Thẩm An Bình mà ai nói chuyện với anh ta cũng sẽ có thai ấy á?”



Thẩm An Bình lăng nhăng với những người con gái khác nhưng tình cảm anh ta dành cho Cố Bình An hoàn toàn có thể gọi là “si tình”, hay theo như cách nói của Quan Tiểu Bảo, đó là một thứ “ngược luyến tình thâm(2)”. Chỉ cần bên cạnh Cố Bình An đôi lúc xuất hiện một vài con ruồi vệ tinh bay vo ve thể hiện chút tình cảm với cô, Thẩm An Bình sẽ ngay lập tức “vừa mới” thất tình một cách rất đúng lúc, sau đó xuất hiện bên cạnh cô, ngọt ngào chăm chút, mãi tới khi những nhân vật kia biết đường mà rút lui, cũng chính vì điều này, cho tới khi lên đại học, Cố Bình An mới có mối tình đầu, mà mãi tới khi Thẩm An Bình đi du học, mối tình đầu ấy mới nảy nở.



(2) Ý chỉ khái niệm “ngược” trong truyện ngôn tình.



Đương nhiên, những điều này đều xảy ra về sau, nếu như cho Cố Bình An lựa chọn một lần nữa, cô ước gì Thẩm An Bình chưa hề đi du học, lúc nào cũng ở bên cạnh cô để xua đuổi những vệ tinh kia, còn hơn là phải trải qua một mối tình như vậy.



Đã đến giờ tan làm. Cố Bình An thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về nhà. Cô nghĩ ra đủ các kiểu đối thoại, đang nghĩ xem phải ký kết bao nhiêu điều ước xấu xa, đen tối thì mới có thể giành được hợp đồng toàn quyền đại diện quảng cáo từ Thẩm An Bình. Có điều, tuy cô vắt óc để nghĩ cách nói năng nhưng trong lòng đã có dự tính, quá bán là sẽ thành công. Tuy Thẩm An Bình rất đáng ghét nhưng không thể không công nhận, khi lớn lên, anh ta đối với Cố Bình An rất tốt, anh ta luôn tự lấy tư cách một người anh trai để tham gia vào cuộc sống của cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã chuyển ra ngoài sống, tuy là con gái duy nhất trong nhà nhưng Cố Bình An lúc nào cũng có ý chí phấn đấu, không giống những cô gái có thân phận “con ông cháu cha” khác, vì thế chỉ vừa tìm được việc đã lập tức chuyển ra ngoài tự thuê phòng ở, đồng thời không tiếp nhận bất cứ sự tiếp tế nào từ gia đình.



Khi cô vẫn còn là một nhân viên quèn ở vị trí thấp nhất trong công ty quảng cáo A4, Thẩm An Bình từ nước ngoài trở về, ung dung trở thành CEO của một công ty đa quốc gia có quy mô lớn nhất thành phố A, quản lý mọi công việc của công ty con có trụ sở trong nước. Tòa nhà nơi anh làm việc cũng là tòa nhà cao nhất tại khu CBD(3) của thành phố A, mọi người vẫn đồn thổi rằng đó là nơi mà trong không khí lúc nào cũng thoang thoảng mùi tiền.



(3) Viết tắt của Central Business District: khu trung tâm hành chính và thương mại của một quốc gia hay thành phố.



Cô đang suy nghĩ rất đăm chiêu thì khuôn mặt được phóng to đến n lần của Quan Tiểu Bảo bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt khiến cô giật nảy mình, chút nữa thì trượt chân ngã.



“Quan Tiểu Bảo, mình cảnh cáo cậu một lần nữa, lần sau không được xuất hiện bất ngờ, dọa mình như thế nữa!” Cố Bình An sầm mặt, lạnh lùng nói.



“Mình gọi cậu nãy giờ, cậu ngẩn ra nên không nghe thấy đấy chứ!” Quan Tiểu Bảo nói với vẻ rất nghiêm túc, rồi cười ngặt nghẽo, nói tiếp: “Đồng chí Cố Bình An, đến đây, nói cho tôi biết nguyên nhân nào khiến bạn cứ như người mất hồn cả ngày hôm nay vậy?”




Luôn luôn cười thật tươi đón nhận mọi thông tin mà anh mang đến, luôn luôn lắng nghe những câu chuyện mà anh kể một cách vô cùng tự nhiên, không bao giờ hiểu nhầm sự chiều chuộng mà anh dành cho cô, cũng không bao giờ chủ động bộc lộ cho anh thấy những suy nghĩ thực sự của mình.



Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô ngốc nghếch, phản ứng lề mề, thậm chí cảm thấy dây thần kinh phản ứng của cô quá chậm chạp, nhưng thực ra không phải. Những người tưởng như hồ đồ trong những chuyện nhỏ nhặt, thực ra lại rất tỉnh táo trong những chuyện lớn, Cố Bình An đúng là như vậy, cô lúc nào cũng biết cách giữ cho mình chút lý trí cần thiết trong những chuyện nghiêm túc.



Ví dụ, trong tình yêu.



Vì thế cô sẽ không cho phép mình làm một việc quá đỗi nguy hiểm, đó là yêu Thẩm An Bình, đây cũng chính là lý do khiến cô có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy, cô không yêu anh, chỉ riêng điều này cũng đủ để Thẩm An Bình yên tâm và đối xử tốt với cô.



Đúng lúc chẳng có việc gì làm, ngước mắt ngó nhìn trần nhà, cô nghe thấy tiếng bước chân đi tới, chậm rãi, đều đều, vừa nghe cô đã đoán ra Thẩm An Bình đã quay trở lại.



Cố Bình An lập tức nhắm mắt, giả vờ ngủ say. Ai ngờ Thẩm An Bình chưa bước vào phòng bệnh đã gặp y tá trưởng đang đi kiểm tra các phòng bệnh. Giọng nói của chị ta không cao cũng không thấp, rất dịu dàng, vui vẻ: “Mua được Phúc Hỷ Tân rồi à?”



Thẩm An Bình dừng bước, mỉm cười thành khẩn: “Cảm ơn chị nhiều, mua được rồi ạ!”



“Xa như thế, đúng là kiên nhẫn thật! Bạn gái cậu nhìn ngố ngố thế, xem ra cũng tốt phúc thật đấy!”



“Lần nào tiêm xong cô ấy cũng kêu đắng miệng, thích ăn kẹo bí đao của Phúc Hỷ Tân, em nghĩ mãi, dù sao cũng chẳng có chỗ ngủ nên mới đi mua.”



“Ha ha, tuổi trẻ đúng là sức khỏe tốt thật!” Chị y tá trưởng khua khua tay, mỉm cười, rời đi.



Cố Bình An tuy nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng đôi tai thì không, cô nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện. Lúc này, cảm giác trong lòng cô giống như có một chiếc muôi lớn đang đảo qua đảo lại trong nồi lẩu, vừa nóng giãy vừa trơn tuột, hết sức mâu thuẫn.



Thẩm An Bình bước lại gần, nhẹ nhàng nhấc một chiếc ghế, đặt xuống bên cạnh giường của Cố Bình An, với tay vỗ vỗ lên chiếc chăn, dùng chất giọng trầm sâu độc đáo của mình giục giã: “Dậy mau! Đừng có giả vờ! Anh biết em tỉnh rồi.”



Cố Bình An ngang bướng mất mấy giây, sau đó mở trừng mắt một cách không cam tâm, lườm anh vẻ đầy bực tức. “Anh không giả vờ như không biết được sao? Cứ thế này em mất mặt lắm, biết không hả?”



Thẩm An Bình mỉm cười, lông mày khẽ cử động, vẻ điềm tĩnh và đáng ghét được kết hợp một cách hoàn hảo. “Lông mi em cứ nhấp nháy liên hồi như thế, anh mà tiếp tục giả vờ theo em thì có lỗi với đôi mắt này của anh lắm.” Nói xong, anh tiếp tục xoay xoay, nâng chiếc giường cao lên, đặt sau lưng Cố Bình An một chiếc gối.



“Anh mua nước súc miệng đây, em súc miệng qua, đánh răng linh tinh, rắc rối lắm!” Anh đặt hộp cháo nóng vừa mua xuống chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh, sau đó đặt chiếc hộp giấy có in biểu tượng truyền thống của Phúc Hỷ Tân xuống bên cạnh. “Ăn sáng xong mới được ăn kẹo, ăn xong thì nghỉ ngơi một lúc rồi chúng ta về nhà, anh đã nói chuyện với Tổng giám đốc Lý giúp em rồi, hôm nay em không cần phải đi làm.”



Vừa nghe thấy không phải đi làm, Cố Bình An lập tức nở nụ cười tươi rói, sung sướng kéo hộp cháo nóng tới trước mặt, cô vừa mở nắp hộp, mùi thơm của gạo bốc lên, tuy miệng vẫn còn đắng ngắt sau vết tiêm ngày hôm qua nhưng cô vẫn cảm thấy đói cồn cào, ăn rất ngon miệng.



Cô vừa ăn từng miếng cháo lớn vừa lúng búng hỏi: “Khi nãy có phải chị y tá hiểu nhầm anh và em không? Sao anh không giải thích với chị ấy?”



Thẩm An Bình hơi ngẩng lên, khẽ đưa mắt liếc nhìn cô, hỏi lại: “Có cần thiết phải thế không?”



Thẩm An Bình dường như lúc nào cũng giữ cái giọng điệu ấy, cái vẻ điềm tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra cực kỳ đáng ghét ấy, dường như trong mắt anh, thế giới này không hề tồn tại, mỗi lần anh nói chuyện với cô bằng cái điệu bộ ấy là cô tức tối đến độ hận không thể dùng một sợi roi da mà quất mạnh xuống người anh. Nhưng trên đời này đúng là luôn có những chuyện kỳ lạ, anh càng giữ cái điệu bộ chẳng hề coi ai ra gì ấy thì các cô gái càng như thiêu thân lao đầu vào lửa, bọn họ luôn muốn thử xem mình có thể trở thành người con gái cuối cùng của anh chàng đào hoa này không. Hiện thực luôn luôn tàn khốc, đến tận bây giờ Cố Bình An vẫn chưa thấy cô nàng dũng cảm nào có thể chiếm đoạt được trái tim của người con trai này.



Cách suy nghĩ của những cô gái đó quả thực đúng với một câu nói trong bộ phim truyền hình nổi tiếng khắp mọi nhà ngày ấy: Yêu anh, yêu anh chẳng tiếc thân mình.



Cô nghĩ mãi rồi bật cười, bất ngờ nổi hứng, nhắc đến mấy chuyện nhạy cảm mà chẳng chút e ngại: “Tinh lực giỏi gớm nhỉ? Đêm qua làm việc đến tận ba giờ sáng cơ mà.”



Đây vốn là những lời chọc ngoáy Thẩm An Bình, chắc mẩm anh sẽ thấy ngại ngùng, ai ngờ anh vẫn chẳng biểu lộ chút cảm xúc, chỉ chậm rãi liếc nhìn cô, bình thản nói: “Trẻ con hỏi chuyện người lớn làm cái gì?”



“Ọe!” Cố Bình An phì một tiếng, khinh bỉ lườm anh. “Người lớn đến mức nào ấy nhỉ?” Cô giơ ngón trỏ ra ngoáy ngoáy. “Rõ ràng là bé tí xíu như thế này mà!” Cô không hề nói dối, ngày còn bé, quả thực cô đã nhìn thấy Thẩm An Bình trần truồng, khi ấy cô chẳng hiểu gì, còn cố tình nhìn cái thứ của quý ấy của anh thêm một lúc, đúng là thật trăm phần trăm. “Tiểu Thẩm An Bình” quả đúng là chỉ có một tí xíu như ngón trỏ của cô, cô không nói ngoa chút nào.



Sắc mặt tối sầm lại, Thẩm An Bình hầm hừ mấy tiếng, lưng cũng rung theo, anh từ từ tựa về phía sau, hơi nheo mắt, đôi mắt sắc dài nhếch lên, nhìn giống hồ ly, nộ khí bốc ngùn ngụt khiến Cố Bình An bất giác rùng mình. Nhưng không thể không nói, cái tên đáng ghét này quả thực có vẻ ngoài mê hoặc người khác, không có điểm gì để chê, nhìn chỗ nào cũng hoàn mỹ đến khó tin. Đôi chân anh bắt tréo một cách lịch lãm, sau đó cười ranh mãnh. “Cố Bình An, có phải em ốm đến nỗi hồ đồ rồi không? Hay là tiêm thêm vài mũi nữa nhé?”



Cố Bình An cảm thấy tình hình bắt đầu xấu đi, lập tức xoay chuyển tình thế, tươi cười, nói: “Ai lại làm thế, anh An Bình lúc nào cũng đối với em tốt nhất mà!”



Thẩm An Bình tỏ vẻ “coi như em biết điều”, lườm cô một cái.



Cô vẫn chưa hết tò mò, tiếp tục hỏi dò: “Hôm qua là ai đấy? Nghe giọng ngọt ngào thế, em rùng hết cả mình.”



Thẩm An Bình im lặng giây lát rồi nghiêm mặt trả lời: “Không phải Oanh Oanh thì là Yến Yến thôi.”



Đi chết đi, Cố Bình An lườm xéo anh một cái, không nói thêm gì nữa.



Cố Bình An thay quần áo, mua thêm một ít quà rồi theo Thẩm An Bình về nhà. Nói tới khu nhà cán bộ cao cấp này thì là một câu chuyện rất dài, chỉ đơn giản từ khu đất nhỏ ở mãi vành đai bốn này đã đủ thấy Cố Bình An trở về nhà miễn cưỡng như thế nào. Nhưng những vị trưởng bối của hai nhà, Cố gia và Thẩm gia, lại rất thích khu đất đó, đi làm ở nơi khác cũng nhất quyết không chuyển nhà.



Vì phải trở về nhà nên Thẩm An Bình thay bộ áo choàng màu đen, trông rất lịch lãm, cộng thêm gương mặt cao quý và khí chất bất phàm của anh, chẳng khác gì vừa bước ra từ tạp chí thời trang. Hai con người này cùng nhau lớn lên nhưng thời điểm dậy thì lại không giống nhau. Ngày nhỏ, Thẩm An Bình chính là “gã khổng lồ tí hon” trong khu nhà, luôn là người cao nhất, khi lớn lên, chiều cao dừng lại ở mức 1m85. Còn về Cố Bình An, thời gian thấm thoắt trôi đi cũng đạt tới mức 1m70, nếu đi thêm đôi giày cao gót và đứng cạnh Thẩm An Bình thì chênh lệch chiều cao cũng không quá lớn.



Cố Bình An đang mơ màng nghĩ ngợi mông lung thì cuộc gọi trí mạng của Quan Tiểu Bảo ập đến. Cách nói chuyện qua điện thoại của cô ấy cũng ồn ào hệt như con người cô vậy, sau hơn chục hồi chuông không có ai bắt máy thì sẽ lập tức tắt đi, gọi lại. Cố Bình An nhìn biểu tượng người máy nhảy nhót liên tục trên màn hình điện thoại, xoa xoa hai bên thái dương rồi mới bắt máy, quả nhiên không ngoài dự đoán, tín hiệu vừa thông, Quan Tiểu Bảo đã gào thét ầm ĩ giống như một chiếc máy bay ném bom. Cô ấy bắt đầu chất vấn, giọng nói sang sảng: “Cố Bình An! Cậu mau nói cho bà cô này nghe sự thật! Có phải từ lâu cậu đã biết chuyện phó tổng sắp nhậm chức của chúng ta là Tất Nhiễm không? Khôn hồn thì khai mau! Có phải cậu lại mềm lòng rồi không?”



Cố Bình An tiếp tục xoa xoa huyệt thái dương giật giật liên hồi, tâm trạng u sầu, một lúc lâu không biết nên nói thế nào, khóc dở mếu dở trả lời: “Cậu hỏi một lúc bao nhiêu câu như thế, mình biết trả lời câu nào trước?”



Đúng lúc cô không biết nên nói gì, Thẩm An Bình giơ tay về phía cô, bàn tay anh vừa to vừa rắn chắc, đường chỉ tay rất rõ ràng, Cố Bình An liếc nhìn rồi ngoan ngoãn đưa chiếc điện thoại qua. Sau đó, giọng nói ôn tồn, lạnh lùng của Thẩm An Bình vang lên, đối đáp với quả bom Quan Tiểu Bảo.



“Hôm qua cô ấy đến tìm anh để ký hợp đồng, đã hoàn thành nhiệm vụ.”



“Đêm qua bị ốm, truyền nước suốt đêm.”



“Bọn anh đang định về nhà, anh em cũng về đấy.”



“Em gọi điện cho cậu ấy, để cậu ấy đỡ phải nửa đêm chạy ra ngoài đón em.”



“Ok, tối anh đưa em và Bình An ra ngoài ăn tối.”



“Được rồi, tạm biệt, đi đường chú ý an toàn, có việc gì thì tìm anh hoặc anh em là được.”







Chỉ với vài câu nói, anh đã xử lý xong Quan Tiểu Bảo. Nhận lại chiếc điện thoại, Cố Bình An thở phào nhẹ nhõm.



Thẩm An Bình chăm chú lái xe, rất lâu sau, lâu đến mức không khí trong khoang xe dường như cũng trở nên kỳ quái, anh mới phá tan sự im lặng, vờ như vô ý hỏi một câu: “Vẫn chưa quên được anh ta à?”



Cố Bình An hơi khựng lại, cô đương nhiên hiểu rõ “anh ta” mà Thẩm An Bình nhắc đến là ai. Cố Bình An kéo cửa sổ xe, gác cánh tay lên gờ cửa sổ, để mặc từng làn gió lạnh thổi rát buốt cả gương mặt. Cô để mặc gió thổi bay mái tóc, làn da trắng bóc của cô như được tôn lên, khung cảnh ấy đẹp một cách vừa kỳ lạ vừa khó tin.



Thẩm An Bình thở dài. “Thôi nào, đóng cửa xe lại, mãi mới đỡ hơn được một chút, nhiễm lạnh lại sốt bây giờ.”



Cố Bình An kéo cửa xe lên theo lời anh. Cô cúi thấp đầu, cặp lông mày dài thướt tha giống một tấm quạt nhỏ phủ trên đôi mắt có nét xanh xao. Thực ra cô có thói quen không thích nhắc lại những chuyện đã qua, với ai cũng vậy, nhưng lúc này chẳng hiểu tại sao cô trả lời một câu chẳng đầu chẳng cuối, không hề suy nghĩ: “Thực ra em không hề thích anh ta nhiều như mọi người vẫn nghĩ.”