Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 35 :

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Tiết Tùng một đêm không ngủ.



Không biết từ lúc nào, cơn mưa bên ngoài cửa sổ bất chợt tạnh đi, từ mưa gió mãnh liệt ban đầu chuyển thành rả rích nhỏ giọt, sau đó từ từ ngừng hẳn, chỉ còn những giọt nước mưa đọng trên mái nhà chậm rãi trượt xuống mái hiên, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới, phát ra giai điệu tí tách ngân vang.



Thế nhưng trong một góc phòng “Mưa rền gió dữ” lại thật lâu chưa dừng lại.



Tiết Tùng đếm, nhị đệ tổng cộng ép buộc ba lần.



Mỗi lần kết thúc, hắn khó khăn lắm mới làm cho lồng ngực phập phồng kích động của mình trở lại bình thường, mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, lại chợt bị hơi thở ồ ồ đầu bên kia làm bừng tỉnh. Mới đầu chỉ là tiếng thở dốc của nhị đệ và âm thanh va chạm vào nhau, qua một lát sau, dường như nàng cũng tỉnh lại, đứt quãng phát ra tiếng hừ kêu như con mèo nhỏ làm cho hắn lại bị giày vò một lần nữa. Một lần so với một lần thời gian dài hơn, một lần so với một lần càng thêm giày vò.



Chờ bên kia hoàn toàn yên lặng, sắc trời bên ngoài cũng từ đen kịt trở nên tờ mờ sáng, hắn coi như cũng không cần ngủ nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.



Mấy con chim sẻ bay tới, đậu trên dây phơi quần áo dưới mái hiên, kêu ríu rít, rồi vỗ cánh bay đi.



Tiết Tùng mở mắt ra, chuẩn bị rời giường.



Hắn nhẹ nhàng vén chăn lên, từ từ ngồi dậy, sợ đánh thức người bên cạnh. Đầu có chút choáng váng, hắn giơ tay xoa nhẹ trán, sau đó vô tình nhìn thoáng qua phía đông. Là thật vô tình thoáng nhìn qua sao? Hắn cũng không biết nữa, chỉ là theo bản năng muốn nhìn xem một chút, không có mục đích gì, giống như bình thường sau khi thức dậy, xoay người mặc quần áo, ánh mắt sẽ vô ý nhìn một nơi nào đó, không có bất kỳ ý nghĩa nào mà nhìn chằm chằm nơi đó.



Mà khi hắn vô tình quay đầu lại nhìn, ánh mắt nhất thời không thể dời đi, cho dù đáy lòng đã có một giọng nói thúc dục hắn mau chóng quay đầu sang chỗ khác.



Ngày mùa hè nóng bức, ba huynh đệ bọn họ đều ở trần mà ngủ, toàn thân chỉ mặc một cái quần đùi. Nhưng từ khi trong nhà có nàng, hắn và tam đệ đều đã sửa lại thói quen đó, trước khi ngủ nhất định mặc trung y. Hắn cho rằng nhị đệ cũng sẽ sửa lại, bất quá hắn không thay đổi cũng không sao, dù sao nhị đệ và nàng đều là vợ chồng, thẳng thắn thành khẩn với nhau sẽ càng thêm thân mật.



Nhưng giờ phút này, nhị đệ của hắn chẳng những cởi trần toàn thân, còn quên giúp nàng mặc trung y vào nữa! Càng tệ hơn là, ngay cả chăn hắn cũng không chịu đắp kín.



Chăn mỏng manh bị hắn vứt ở sau lưng, phía dưới mơ hồ lộ ra vạt áo xanh biếc. Hắn ôm nàng nằm nghiêng, dán chặt vào lưng nàng, thân mật khắng khít...Trên tấm lưng rộng lớn còn lưu lại mấy vết cào hồng hồng, che lại thân thể nhỏ nhắn của nàng, chỉ hé ra một đường cong phập phồng trắng như tuyết...Cánh tay trái của hắn vươn ra, xuyên vào mái tóc dài bên dưới, làm thành gối nằm cho nàng, cánh tay phải ôm lấy nàng, bàn tay cũng không biết đang đặt ở chỗ nào...Trên hông hai người miễn cưỡng che một góc chăn, vừa vặn giấu đi nơi không thể gặp người, nhưng vì thế mà làm lộ ra hai đôi chân dài đang xếp chồng lên nhau...Đôi chân màu đồng của hắn kẹp chặt lấy đôi chân trắng nõn mềm mại của nàng, bá đạo không cho cự tuyệt.



Tầm mắt Tiết Tùng không tự chủ được mà di chuyển dọc theo đôi chân thon dài của nàng xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng mịn.



Hình ảnh ảo tưởng trong đầu đột nhiên trở nên rất rõ ràng, nhị đệ nâng chân của nàng gác lên vai, liệu lúc đó, đôi bàn chân nhỏ nhắn này đã đung đưa như thế nào?




Nàng nhanh chóng nhìn xuống phía dưới.



Ừm, tuy rằng chăn chỉ che được đến hông, nhưng trung y đã được mặc vào đàng hoàng, không lộ ra một chút chỗ không nên lộ.



Nàng đỏ mặt liếc nhìn Tiết Thụ, ngốc thì ngốc, nhưng may mà hắn còn biết che đậy cho nàng.



“A Thụ, đại ca và tam đệ đâu rồi?” Bên ngoài trời sáng như vậy, nhìn cũng biết đã tới trưa rồi, nàng dậy trễ như thế, không biết đại ca và tam đệ nghĩ nàng như thế nào…



Tiết Thụ thấy nàng tỉnh lại, vội vàng để hầu bao sang một bên, có chút thấp thỏm nhìn nàng: “Đại ca và tam đệ trời chưa sáng đã lên thị trấn rồi, nói là sợ đường trơn trợt, cố ý đi sớm hơn thường ngày nửa canh giờ, cho nên không có gọi nàng dậy làm cơm.” Đây đều là tam đệ dạy hắn nói, bắt hắn đọc thuộc vài lần mới bằng lòng thả hắn đi.



Diệp Nha thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là trùng hợp, nếu như vậy, bọn họ không biết nàng ngủ nướng, cũng không suy đoán lý do tại sao nàng dậy trễ như vậy. Còn tối hôm qua, trời mưa lớn như vậy, nàng cũng cố kiềm nén không lên tiếng, chắc bọn họ không nghe thấy động tĩnh gì đâu nhỉ?



“A Thụ, việc ta ngủ nướng, chàng không được nói cho đại ca và tam đệ, biết không?”



Tiết Thụ sửng sốt, lập tức nhanh chóng rũ tầm mắt xuống, đôi mắt trong trẻo thường ngày cứ đảo qua đảo lại, chợt bước đến trước người nàng, thương lượng nói với nàng: “Nếu nàng không giận ta, ta sẽ không nói cho bọn họ biết…”



Cảnh tượng hoang đường đêm qua bỗng chốc tràn vào trong đầu, trên mặt Diệp Nha như bị phỏng, quay đầu đi không để ý tới hắn.



Tiết Thụ đã hiểu được tính tình của nàng một chút, chỉ đỏ mặt mà không mắng người, chứng tỏ nương tử cũng không phải tức giận thật.



“Bảo bối…” Hắn nhào tới trên người nàng, cầm mặt của nàng không cho nàng trốn: “Bảo bối tốt, sau này ta cũng không dám nữa, nàng đừng tức giận!”



Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, Diệp Nha xấu hổ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cắn hắn một cái: “Vô lại!”



Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hồng nhuận ướt át, lúc cắn hắn còn lộ ra mấy cái răng đáng yêu, sau đó mím lại thật chặt, rồi như giận dỗi mà hơi chu lên, Tiết Thụ nhìn thấy tâm đều nhũn ra, không chút suy nghĩ đã mở miệng ngậm môi của nàng…



Cái gọi là vành tai tóc mai chạm vào nhau, uyên ương giao cảnh, cũng không gì hơn cái này đi?