Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 40 :

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Cuộc sống của Tiết Tùng từ trước đến nay luôn tất bật bận rộn.



Trước khi gặp nàng, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Thứ nhất hắn không có thời gian suy nghĩ chuyện này, thứ hai cả ngày hắn đều ở trong núi, ít khi có cơ hội tiếp xức với nữ tử trẻ tuổi, những cô nương mà hắn từng gặp, gần gũi nhất chính là đường muội của hắn, Xuân Hạnh, còn một người khác là Hạ Hoa, người mà hắn chưa bao giờ nói nhiều hơn hai ba câu.



Ngay từ đầu hắn đã biết giữa hắn và Hạ Hoa không có khả năng, cho nên hắn rất lý trí xem nàng ta như người qua đường, không quan tâm cũng không để ý đến nàng ta.



Nhưng đến phiên nàng, tại sao hắn lại không thể lý trí như vậy?



Khả năng giữa hắn và nàng, thậm chí so với Hạ Hoa còn thấp hơn, vốn dĩ là chuyện không thể nào.



Nàng là vợ của nhị đệ, là đệ muội của hắn, ngay cả chuyện hắn rung động với nàng cũng đã là không nên rồi.



Thế nhưng có một số việc hắn không có cách nào khống chế được.



Cũng như lần hắn bị thương vậy, hắn nhắm mắt lại và cảm nhận sự cẩn thận nhẹ nhàng, tận tâm chu đáo của nàng, hắn không thể ngăn chặn tình cảm ấm áp tràn vào tim mình, hắn cảm thấy nàng là một cô nương hiền lành tốt bụng, là bọn họ có lỗi với nàng, vì vậy hắn mới muốn kiếm nhiều tiền để nàng có thể sống tốt hơn một chút, bù lại lỗi lầm hắn đã dung túng cho nhị đệ làm hại nàng.



Hay như lần nàng làm cho hắn ăn, nàng tự tay làm bánh ngọt cho hắn, dặn hắn ăn nhiều một chút, hắn không thể nào không kinh ngạc khẩn trương, kinh ngạc là vì nàng chăm sóc chiếu cố hắn, còn khẩn trương là bởi vì trong khoảnh khắc đó, hắn rất sợ ánh mắt lưu luyến của mình sẽ bị nàng phát hiện, bị tam đệ phát hiện.



Hay giống như lần nàng ra đồng làm việc, nàng chăm chỉ nhổ cỏ làm ruộng, còn cười nhị đệ chơi trò trẻ con, hắn không thể nào không hiếu kỳ, hắn rất muốn biết, nàng rốt cuộc là từ đâu đến, da nàng trắng như thế, tay lại nhỏ như vậy, đáng lẽ phải là một thiên kim tiểu thư chứ? Nhưng nhìn nàng rất giống như cái gì cũng biết làm, chịu thương chịu khó, như đã làm quen tay từ lâu rồi, rõ ràng rất mâu thuẫn. Thân thế và lai lịch của nàng như một cây gai đâm trong lòng hắn, muốn nhổ nó lại không dám chạm vào, hắn sợ có một ngày, nàng sẽ đột nhiên biến mất như lúc ban đầu xuất hiện vậy.



Còn có đêm đó, nàng nằm dưới thân nhị đệ khe khẽ thở dốc, một tiếng lại một tiếng bay vào trong tai hắn, hắn không có cách nào ngăn chặn miệng đắng lưỡi khô, hắn rất muốn biết cảm giác đó là như thế nào, áp nàng dưới thân, một lần lại một lần tiến thẳng vào nàng...



Cũng bởi vì có nhiều thứ không thể khống chế như vậy, nên đến khi phát hiện hắn đã bất tri bất giác dõi theo nàng, thậm chí khát vọng xa cầu nàng sẽ quan tâm lo lắng hắn giống như nhị đệ vậy. Tiết Tùng cảm thấy hắn không nên chất chứa những rung động kia nữa. Hắn muốn xóa đi tình cảm không nên có này, nếu đến cuối cùng hắn vẫn không thể làm được, hắn cũng phải chôn dấu nó dưới sâu đáy lòng mình, không thể để nó ảnh hưởng cuộc sống của hắn, ảnh hưởng cuộc sống của nàng và nhị đệ.



Ánh trăng như nước, từng cơn gió mát lạnh xóa đi khô nóng trên người hắn, hắn đẩy cửa ra, nhẹ nhàng bước vào.



Hắn còn phải xây nhà, còn phải trồng trọt, còn có rất nhiều chuyện cần hắn làm, chỉ cần hắn không nhìn nàng nữa, hắn nhất định có thể làm được.



Ngày hôm sau, Tiết Thụ tinh thần thoải mái vui vẻ đi chất củi vào phòng, Diệp Nha rửa tay xong, vào phòng bếp nhào bánh, Tiết Tùng đã sớm đi đào móng ở gần đó, còn Tiết Bách thì ngồi dưới bóng cây, tựa lưng vào thân cây, yên lặng đọc sách. Tất cả mọi người đều có công việc của mình.



Đến lúc ăn cơm, Tiết Bách như thường ngày kể những chuyện lý thú ở trường cho bọn họ nghe, Diệp Nha thỉnh thoảng nhìn vào mắt hắn, bốn mắt nhìn nhau, phát hiện thấy ánh mắt hắn trong suốt bình thản, không khỏi hổ thẹn cúi đầu xuống, âm thầm trách cứ bản thân ngày hôm qua suy nghĩ nhiều quá, nàng cũng không phải đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, tam đệ đọc sách có hiểu biết, làm sao lại là loại người đó...



Còn Tiết Tùng, hắn vẫn là bộ dạng trầm ổn bình tĩnh như vậy, dù cho ba người kia có cười đùa vui vẻ với nhau, đôi mắt hắn cũng chỉ hơi nhu hòa một chút mà thôi.



Trong bầu không khí quen thuộc như vậy, Diệp Nha cảm thấy rất dễ chịu, đại ca thoạt nhìn cũng không có chuyện phiền lòng như nàng đã đoán, tam đệ vẫn là tam đệ ôn nhuận như ngọc, còn bên người nàng, nàng quay đầu thoáng nhìn qua nam nhân cười nhí nhố ngây thơ này, vẫn là đồ trứng ngốc như xưa.



***



Qua một cơn mưa to, cỏ cây phát triển um tùm, ngắn ngủi mấy ngày không thấy, cỏ dại khắp nơi đều sắp cao bằng thân ngô rồi.



Việc làm nông quan trọng hơn, chuyện xây phòng không thể không dời lại một ngày.



Ăn bữa sáng xong, Diệp Nha đi theo huynh đệ Tiết Tùng ra bờ sông nhổ cỏ, sẵn tiện tỉa cây.



Dù sao cũng là đất hoang, dù cho bọn họ chịu khó chăm sóc đi nữa thì cây bắp cũng không thể phát triển tốt tươi được, hạt giống được trồng ở đây dù sao cũng không bằng trồng trong nhà người khác, xung quanh còn có rất nhiều hạt không nảy mầm, nhìn cả một bờ ruộng, chỗ cao chỗ thấp không đồng đều, có chỗ nảy mầm được hai ba cây, có chỗ chỉ toàn cỏ dại, phải rải tất cả những hạt giống còn dư xuống chỗ trống, trồng khắp nơi, như vậy đến mùa thu mới có thể thu hoạch nhiều một chút.


Lúc Diệp Nha tỉnh lại, ánh vào mắt đầu tiên chính là đồi núi xa xa cao thấp trập trùng, sau đó, nàng bị vách tường đất cao cao kia che khuất tầm mắt.



Nàng hoảng hốt một lát, chưa kịp định hình chuyện gì đã xảy ra. Nàng ngẩn ngơ một lúc mới nhớ lại, không phải lúc nãy nàng còn ở bờ ruộng sao? Tại sao bây giờ lại bị người ta cõng về?



Cánh tay khoát lên đầu vai của nam nhân, Diệp Nha rất khó chịu, muốn rút tay về, nhưng trước khi nàng làm thế, nàng chợt ý thức được, người cõng nàng bây giờ không phải Tiết Thụ. Bờ vai Tiết Thụ không rộng lớn như vậy, bước chân Tiết Thụ cũng không trầm ổn như vậy, mùi hương trên người Tiết Thụ, cũng không phải như thế, cho dù nam nhân này chỉ có mùi mồ hôi nhàn nhạt, nàng vẫn phân biệt được.



Người cõng nàng là Tiết Tùng, trong nháy mắt nàng đã đoán ra.



Nàng ngơ ngác nằm trên đầu vai hắn, một chút cử động nhỏ cũng không dám, nàng sợ hắn phát hiện nàng đã tỉnh lại, đến lúc đó hai người chắc chắn sẽ rất xấu hổ!



Diệp Nha không muốn đối mặt với sự xấu hổ đó, vẫn cố gắng nằm yên như trước, mờ mịt nhìn vách tường đất hai bên, bên tai là tiếng thở hổn hển cùng với tiếng bước chân trầm ổn của Tiết Tùng. Bờ vai của hắn dày rộng rắn chắc, cánh tay vững vàng nắm lấy chân nàng, điều duy nhất nàng có thể làm lúc này, chính là giả bộ chưa tỉnh lại.



Dưới bụng đột nhiên đau dữ dội, nàng cắn môi cố chịu đựng, có một thứ chất lỏng ấm áp chảy ra.



Bụng quặn đau quen thuộc như vậy, Diệp Nha bừng tỉnh hiểu ra, nàng thế mà lại quên mất bệnh cũ của mình? Tính toán thời gian một chút, hình như còn chưa tới hai tháng nữa mà? Tại sao lần này lại đến bất ngờ như vậy?



Bất quá, cho dù nàng nắm được thời gian “bị bệnh” thì sao, nàng vẫn phải chịu đau đớn như vậy mà thôi, nàng cắn chặt răng, bàn tay siết chặt lại cố gắng chịu đựng. Nàng đang hôn mê, nàng không thể động đậy được.



Đi qua lòng sông, trèo lên dốc nhỏ kia, phía trước chính là nhà của bọn họ.



Bởi vì sợ bị người khác thấy, Tiết Tùng cúi đầu rất thấp, thân hình của hắn và nhị đệ tương tự nhau, chỉ cần không nhìn thấy mặt, người bên ngoài sẽ nghĩ hắn chính là nhị đệ. Nhưng việc hắn cố ý cúi đầu xuống cũng khiến cho đầu Diệp Nha tự động trượt xuống, kề sát vào cổ và gò má của hắn, dính cả vào những sợi tóc mềm mại của hắn, hơi ngưa ngứa, nhưng vào lúc này Tiết Tùng làm sao còn tâm trí chú ý tới những thứ này?



Trong khoảnh khắc da thịt dựa sát vào nhau đó, Diệp Nha nhắm mắt lại, tư thế này thật sự quá thân mật rồi, thân mật đến mức nàng hy vọng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng còn may là khuôn mặt của nàng hướng ra ngoài, mới không sợ bị hắn phát hiện nàng đang lo lắng rối bời.



Có thể là do núi rừng hoang vu, bọn họ may mắn vẫn chưa bị ai bắp gặp. Diệp Nha càng ngày càng đau đớn dữ dội, nếu như không phải Tiết Tùng đã cõng nàng về đến nhà, nàng sợ rằng mình sẽ không chịu nổi mà ôm cổ hắn...Con người chính là như vậy, một khi bên cạnh có ai đó để dựa dẫm, sẽ muốn bất chấp tất cả để dựa vào, trước đây nàng đau đến chết đi sống lại, cũng phải cắn răng vượt qua, còn bây giờ nàng thật hy vọng người đang cõng nàng chính là Tiết Thụ, chỉ có như vậy nàng mới có thể không chút cố kỵ mà ôm hắn khóc, than đau với hắn, nàng đã thói quen được Tiết Thụ quan tâm, được hắn chăm sóc chiếu cố từng chút một, có một người đau lòng vì nàng như thế, cho dù có đau đến chết nàng cũng không cảm thấy hối tiếc.



Mở cửa, Diệp Nha theo bước chân trầm ổn của Tiết Tùng vào phòng.



Một tay hắn vịn lưng nàng, cẩn thận đặt nàng xuống mép giường, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, đỡ người nàng tựa vào khuỷu tay hắn, sau đó khom lưng cởi giày giúp nàng. Sau cùng mới nhẹ nhàng ôm nàng đặt vào bên trong giường. Khoảnh khắc hắn ôm nàng, tim Diệp Nha như ngừng đập, nàng vốn đã nghĩ hắn đặt nàng xuống rồi sẽ rời khỏi đây. Không ngờ hắn lại chần chờ một chút, rồi vụng về giúp nàng lau mồ hôi trên mặt. Bàn tay của hắn dừng trước mắt nàng, bóng tối che phủ mắt nàng một lúc lâu, lâu đến mức nàng rốt cuộc biết hắn muốn làm gì, lúc này tay hắn mới khẽ chạm vào trán nàng. Bàn tay thô ráp chạm nhẹ vào trán nàng, giống như muốn kiểm tra xem nàng có phát sốt hay không.



Diệp Nha thật không biết Tiết Tùng có thể ôn nhu chăm sóc người khác như vậy, nàng rất muốn mở mắt nhìn khuôn mặt của hắn một chút, nhưng đến cuối cùng nàng cũng không dám.



Bụng đột nhiên quặn đau dữ dội. Bởi vì quá đau đớn Diệp Nha không chịu nổi nữa, nàng vô thức lấy tay che bụng, chân mày thống khổ nhíu thật chặt, mồ hôi vừa bị lau đi trên trán lại lấm tấm tuôn ra.



Tiết Tùng bị bộ dáng đau đớn của nàng làm hoảng sợ, “Đệ muội, muội bị sao vậy, đau bụng hả?”



Diệp Nha thực sự không giả bộ nổi nữa, nàng mở mắt, nước mắt lập tức trào ra, mơ hồ nhìn nam nhân trước mặt, nàng cuống quít lấy tay che mặt mình, “Đại ca, sao muội về đến nhà được vậy? A Thụ đã cõng muội về sao?”



“Đúng vậy, nhị đệ đã cõng muội về, nó chạy đi tìm đại phu rồi, muội cố chịu thêm chút nữa, đại phu sẽ tới ngay!” Thấy nàng đau đến phát khóc, Tiết Tùng khó chịu muốn chết, vội vàng trả lời nàng, “Đệ muội, chờ một chút nữa thôi, ta đi đón bọn họ đây!” lập tức đứng dậy muốn rời khỏi.



Diệp Nha mặc dù rất đau nhưng cũng không hồ đồ, nàng biết Tiết Tùng nhất định là muốn chạy đi tìm đại phu, vội vàng lau nước mắt, quýnh quáng ngăn hắn lại, “Đại ca, muội không sao đâu! Huynh đừng lo lắng, đừng đi tìm đại phu, một chút nữa sẽ đỡ hơn thôi, huynh gọi A Thụ trở về dùm muội đi! Muội thực sự không sao đâu mà, thật đó!” Nàng đã quen rồi, từng ấy năm mỗi khi bị lạnh đều phải đau hơn hai ngày mới hết, hết đau rồi sẽ không sao nữa.



Đã đau đến như vậy mà còn cậy mạnh, thương tiếc trong lòng Tiết Tùng nhất thời chuyển thành lửa giận, muốn răn dạy nàng vài câu, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt ngận đầy nước mắt kia, hắn không giận nổi nữa, nắm tay lại, chạy nhanh ra ngoài.



Hắn đi rồi, Diệp Nha cũng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nàng nắm chặt bụng hy vọng làm vậy có thể khiến nơi đó đỡ đau hơn một chút.