Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 44 :

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Bên ngoài rất náo nhiệt, có giọng bà mai lớn tiếng chúc mừng, có tiếng mẫu thân liên tục nịnh nọt khách khứa, cũng có tiếng thôn phụ trong làng giả ý xu nịnh nói hùa theo, cả tiếng mấy đứa bé cười đùa chạy tới chạy lui, xui xẻo đụng vào người lớn, đổi lấy tiếng mắng chửi xì xào.



Hạ Hoa lẳng lặng ngồi ở đầu giường, ngẩng đầu, nhìn sính lễ xa hoa, từng rương từng rương đặt trước mặt nàng, bộ hoa phục trên người lại càng đặc biệt chói mắt.



Nàng vươn tay, năm ngón tay mở ra rồi nắm chặt lại, hiện ra một cái hầu bao bên trong.



Nàng lẳng lặng nhìn nó, từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, chẳng lẽ trước khi xuất giá, nàng không thể gặp lại hắn một lần hay sao, nàng chỉ muốn chào từ biệt hắn thôi, chẳng lẽ cũng không được hay sao?



Ngồi thẫn thờ không biết bao lâu, tiếng ồn ào bên ngoài dần lắng xuống.



“Tỷ, khách khứa về hết rồi, nương gọi tỷ ra ăn cơm.” Đệ đệ chín tuổi vừa gặm đùi gà vừa gõ cửa nói với nàng.



“Ừ, tỷ ra liền.” Hạ Hoa cất hầu bao vào người, buồn bã trả lời, mang giày ra ngoài.



Tiếng huyên náo trong viện đã biến mất, nàng vào gian nhà chính nhưng không thấy ai cả, mới hỏi: “Cha mẹ đâu rồi?”



Đệ đệ đang cố hết sức xé đùi gà, nhai đầy miệng mới ậm ờ trả lời nàng, “Cha mẹ có công việc ra ngoài một chút, sẽ trở về ngay, hừ, tỷ đừng hòng lén chạy đi, nương đã dặn đệ phải coi chừng tỷ!”



Hạ hoa cười khổ một tiếng, nhấc chân bước vào gian phòng phía tây, trên bàn còn bày mấy món ăn mặn, đều là những món quý hiếm bình thường rất ít khi được ăn, nhìn đệ đệ còn trấn thủ ở cửa, nàng cũng không muốn làm gì, chỉ im lặng chậm rãi ngồi xuống dùng bữa.



“Đại Cường, giúp ta một việc, đến tửu quán mua dùm ta hai bao hạt dưa đi.”



Trong phòng bếp truyền đến giọng nói của Tống Hải, còn có tiếng bước chân “lộp bộp” của hắn, Hạ Hoa hơi sửng sốt, đại phu không phải đã dặn hắn nằm ở trên giường nghỉ ngơi sao, tại sao còn tới đây? Nhớ đến tâm ý của hắn với mình, Hạ Hoa bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, chờ hắn lại nói chuyện với nàng, đến lúc này rồi, không biết hắn còn muốn gì nữa.



“Trong nhà còn hạt dưa mà, tại sao phải đi mua nữa?” Đại Cường ngồi ở thềm cửa, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Tống Hải.



Tống Hải giả vờ bịa chuyện nói: “Nhà của đệ không có vị mặn, ta muốn ăn hạt dưa vị mặn, đi nhanh đi, tiền dư đều cho đệ hết.” Lấy ra mấy bạc lẻ nhét vào tay Đại Cường.



Đại Cường đếm mấy đồng bạc trong tay, lập tức cười toa toét, vui vẻ nhận lời: “Hì hì, đệ đi đây, nhưng mà biểu huynh, huynh nhớ giúp đệ trông chừng tỷ tỷ nha, tuyệt đối không thể để tỷ ấy ra ngoài, nếu để nương biết đệ sẽ bị mắng.”



“Biết rồi, đi đi!” Tống Hải sờ đầu của hắn, nhìn hắn biến mất nhanh như chớp, sau đó vịn vách tường tiến vào, vừa nhìn thấy bóng dáng đang lặng lẽ ngồi ở đằng kia, nhất thời cảm thấy một phen khổ cực chịu đựng tối hôm qua không có phí công, trật chân có là gì, ít nhất bây giờ hắn còn có thể ở lại nhà dì nửa tháng, còn có cơ hội nhìn thấy nàng, ở bên cạnh nàng.



“Biểu muội, sao muội không ăn, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” hắn đi chầm chậm đến gần bàn ăn, ngồi xuống đối diện nàng, ánh mắt lưu luyến muốn khắc sâu hình dáng nàng.
Hắn nhìn thấy nàng cười cười nói nói với nhị đệ, trong khi hắn rõ ràng đứng bên cạnh nhị đệ, thế mà nàng lại không hề nhìn hắn, dù chỉ một lần. Nhị đệ vừa đi, nàng cũng phớt lờ hắn bước đi, giống như trong phòng bếp này hoàn toàn không có sự hiện diện của hắn vậy!



Trong lòng ngực có một đám lửa cháy hừng hực, sắp đốt sạch lý trí của hắn, khiến hắn muốn xông qua cánh cửa đó, bước đến trước mặt nàng, bức bách nàng nhìn hắn.



Nhưng đến cuối cùng hắn cũng không dám làm thế, cứ lặng lẽ đứng ngây người ở đó nhìn theo bóng nàng, đợi thời gian làm hắn bình tĩnh lại.



Tỉnh táo lại, hắn xoay người đi uống nước.



Những giọt nước mát tràn vào cổ họng, xua tan một ít buồn phiền trong lòng, Tiết Tùng cảm thấy dễ chịu hơn chút. Sau đó hắn bất giác phát hiện ra một vấn đề, nàng trước đây không đối với hắn như vậy, dù cho nàng có nhát gan thẹn thùng, thì lúc hắn nói chuyện với nàng, nàng cũng sẽ trộm nhìn hắn một cái, chỉ có hôm nay, nàng biểu hiện rất rõ rệt không muốn ở chung với hắn.



Hắn nhíu mày, vì sao nàng phải tránh né hắn?



“Đại ca, huynh đứng ngẩn người ở đó làm gì vậy?” Tiết Bách vừa vào cửa, đã thấy đại ca của hắn giơ bình nước lên đưa tới miệng, nhưng lại chậm chạp không uống, chỉ nhìn chằm chằm nước trong bình thẩn thờ, hắn cảm thấy nghi ngờ hỏi một câu, đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng đại ca ngu ngơ như vậy.



Tiết Tùng bỗng hoàn hồn lại, uống một ngụm nước rồi nhỏ giọng hỏi hắn: “Đệ đã mua mật hoa chưa?” Tối hôm qua hắn lên thị trấn, tiểu ca làm việc trong y quán đã nói với hắn mật hoa vừa mới bán hết, hôm nay mới có hàng lại, vì vậy hắn căn dặn tam đệ sau khi học xong, trên đường về nhớ ghé đi mua.



“Đệ mua rồi.” Tiết Bách lắc lắc cái bình nhỏ trong tay, nhìn thoáng qua cửa phòng tây: “Nhị tẩu đâu rồi đại ca?”



Trong lòng Tiết Tùng gợn sóng, chỉ vào phòng tây nói: “Nàng đang ngồi trong phòng đợi nhị đệ, đệ đi đưa cho nàng đi, nhớ bắt nàng phải nhận đó.” Hai con mắt chăm chú nhìn rèm cửa.



Tiết Bách gật đầu, đi thẳng tới cửa, nhẹ nhàng thốt lên: “Nhị tẩu, đại ca dặn đệ mua mật hoa về cho tẩu.” Dù cho đại ca không đứng phía sau hắn, hắn cũng không dám nói là mình mua, nàng rất dễ dàng xấu hổ, ngộ nhỡ lại suy nghĩ quá nhiều mà tránh né hắn thì biết làm sao bây giờ?



Diệp Nha nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, không biết tại sao, tim nàng cảm thấy rất ấm áp, đồng thời cũng có chút khó chịu, nàng cắn môi im lặng trong chốc lát, mới cúi đầu vén rèm cửa đi ra, nhìn vạt áo Tiết Bách, vươn tay ra: “Làm phiền tam đệ rồi, đệ đưa cho ta đi.”



Tiết Bách không ngờ nàng sẽ làm như vậy, không có chút vui mừng, cũng không mắc cỡ đỏ bừng khuôn mặt, ánh mắt cũng không thấp thỏm bất an nhìn hắn, nàng thậm chí còn không buồn nhìn hắn. Hắn sửng sốt một hồi, ngơ ngác đưa bình mật hoa vào tay nàng, còn muốn dặn dò hai câu, nhưng nàng đã nhanh chóng buông rèm cửa trở vào phòng.



Đây có phải là tiểu tẩu đáng yêu, hay đỏ mặt ngại ngùng của hắn hay không?



Tiết Bách buồn bực xoay người, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiết Tùng, ngầm hỏi hắn: Bữa nay nhị tẩu bị sao vậy, sao nàng có chút kỳ lạ?



Nhưng lúc này Tiết Tùng không rảnh để ý đến hắn, hắn nhìn chằm chằm vào rèm cửa đang đong đưa, giống như nhận ra điều gì đó.