Tiết Gia Tiểu Nương Tử
Chương 51 :
Ngày đăng: 22:48 21/04/20
Đầu tháng bảy Lâm thị sẽ lên thị trấn giao sản phẩm thêu thùa, trước khi đi bà ấy quyết định đến nhà cháu trai mình một chuyến.
Từ lúc trong nhà có thêm con dâu, Lâm thị và Xuân Hạnh đến chơi thường xuyên hơn, mối quan hệ giữa hai nhà cũng tốt hơn xưa, Tiết Tùng và Tiết Thụ không khách khí với bà nữa, từ xa gọi một tiếng nhị thẩm, rồi tiếp tục cắm cúi làm việc.
Diệp Nha đón tiếp nồng nhiệt, mời bà vào phòng ngồi, đem mấy món đồ nàng đã thêu mấy ngày nay ra.
Đây là lần đầu tiên Lâm thị nhìn thấy sản phẩm của cháu dâu, vừa nhìn đã yêu thích, ánh mắt sáng lên: “Cái này, cái này nữa, cái nào cũng thêu rất đẹp. Còn đẹp hơn cả món đồ thêu đẹp nhất trong cửa tiệm, không biết sẽ bán được bao nhiêu đây?” Lúc đầu bà cảm thấy kỹ năng thêu thùa của Xuân Hạnh đã tiến bộ lắm rồi, thật không ngờ rằng, nếu so với Diệp Nha, thì trình độ thêu thùa của khuê nữ nhà mình chỉ như tay mơ mới vào nghề, cùng lắm cũng chỉ đánh lừa được những người nông dân không am hiểu.
Nhắc tới việc thêu thùa, Diệp Nha có chút ngượng ngùng, nhớ trước đây sư phụ cũng từng định giá các sản phẩm của nàng, mới dè dặt nói: “Hầu bao và khăn tay có lẽ bán được một, hai lượng. Áo gối thì được chừng bốn lượng. Nhưng số vải này là do chưởng quầy đưa cho con, nếu có thể chia năm-năm cũng đã rất tốt rồi, nhưng có lẽ ít nhất cũng bị chia thành bốn-sáu, nếu chưởng quỹ không chịu, nhị thẩm người hãy nói với họ thử so sánh với chỗ khác rồi hãy định giá.” Đây là do nàng bán ở thị trấn nhỏ, nếu là ở thành phủ phồn hoa, chắc chắn giá sẽ cao hơn, nàng tin tưởng chưởng quỹ biết nhìn hàng, sẽ không ép giá nàng.
Lâm thị giật mình mở to hai mắt, giọng nói có chút run run: “nói như con, có nghĩa là chỉ bằng ba thứ này, con đã kiếm được ba lượng bạc?”Trời ơi, bà cực khổ thêu một cái khăn tay chỉ có thể kiếm được hai văn tiền, vậy mà cháu dâu có thể dễ dàng kiếm hơn năm trăm văn tiền. Vậy nếu mỗi ngày đều thêu như vậy, một tháng có thể kiếm được biết bao nhiêu tiền!
Diệp Nha ngượng ngùng gật đầu, lại vội vàng giải thích: “Con chậm chạp, cả tháng cũng chỉ thêu được ba thứ này, mỗi thứ hai cái. Nếu khéo tay, năm sáu ngày đã có thể thêu được bao gối rồi, nhị thẩm người đừng hâm mộ con, con thấy Xuân Hạnh rất khéo tay, sau này lâu ngày muội ấy làm quen tay rồi, chắc chắn sẽ làm tốt hơn con.”
Nghe Diệp Nha nói như thế, dù Lâm thị có lạnh lùng, cũng không ức chế được khóe miệng khẽ giương lên, kéo tay Diệp Nha khen nức nở: “Lão nhị lấy được người vợ đảm đang như con đúng là phúc khí tám đời của nó, cả nhà ta cũng được hưởng lây may mắn của nó này. Được rồi, con chờ đi, nhị thẩm nhất định sẽ đưa ba lượng bạc cho con! Đúng rồi, tháng này con định thêu cái gì? Cần bao nhiêu vải?” Bà và chưởng quỹ đã quen biết mười năm, bà rất có lòng tin có thể lấy được giá tốt.
Diệp Nha suy nghĩ một chút, nói: “Bao gối, khăn tay, hầu bao, mỗi thứ hai cái ạ!” Mấy món lớn thì kiếm được nhiều hơn chút, nhưng hơi khó may, và mất thời gian hơn.
Chừng đó cũng kiếm được sáu lượng bạc rồi, Lâm thị khen ngợi gật đầu, lấy đồ xong, tinh thần phấn chấn rời khỏi.
Đến khi bà ấy trở về, cả nhà Diệp Nha đang dùng cơm trưa, Lâm thị khen ngợi Diệp Nha trước mặt hai huynh đệ Tiết Tùng, “...Chưởng quỹ còn nói, Diệp Nha thêu rất đẹp, ông ấy chỉ giữ tạm một lượng bạc làm thế chấp, sau này con lại đến giao hàng, ông ấy sẽ tính tiền công một lần luôn, còn nóinếu con muốn thì có thể thêu đồ lớn hơn tí, giá cả sẽ thương lượng! Lão đại, nhà các con quả thật đã nhặt được bảo vật mà, nương tử lão nhị giỏi như vậy, sau này những chuyện nặng nhọc, việc tưới tiêu làm đồng này nọ, các con hãy tự làm đi, tuyệt đối đừng làm nàng mệt mỏi.” nói xong để lại hai lượng bạc và một bao vải thượng hạng, không để ý lời mời gọi của ba người, đi thẳng về nhà, không ở lại dùng cơm.
Tiễn Lâm thị đi xong, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên kỳ lạ.
Tuy nhiên, không ngờ buổi trưa, Lâm thị mang tới một tin cực kỳ ngoài ý muốn, cha mẹ Hạ Hoa chủ động từ hôn.
Diệp Nha giật mình, tính một chút, ngày mai là ngày Hạ Hoa xuất giá rồi, tại sao đột nhiên lại...
Nhưng buổi tối nàng lập tức sẽ biết, bởi vì cha mẹ Hạ Hoa tìm tới cửa, mặt còn đen hơn cả đáy nồi.
--------------------------------------------------------------------
/--*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--*/
Tặng cho mọi người tiểu kịch trường bồi tội:
Tương lai một ngày nào đó, cả ba huynh đệ tranh nhau ăn thịt.
Bảo bối rất đau đầu: Ba người đấu với nhau đi, ai thắng ta sẽ theo người đó.
Lão đại muốn so sức mạnh, lão nhị muốn so hái hoa, lão tam lại muốn so làm thơ tình, cạnh tranh đến trời tối, vẫn không có kết quả.
Cuối cùng lão tam nói: Hay chúng ta ra ngoài đánh một trận đi!
Lão đại và lão nhị mắt sáng rực, tranh nhau chạy ra ngoài, luận đánh nhau, chắc chắn sẽ là một trong hai người họ thắng, tam đệ đừng hòng mơ tưởng.
Chờ bọn hắn ra ngoài hết, lão tam bình tĩnh ung dung đi ra khóa cửa lại, vừa cởi áo tháo dây lưng, vừa xoay người nói: Bảo bối, ta tới đây...