Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 87 : (Thượng)

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Trời giá rét, gió đông thổi lồng lộng, cũng không ngăn nổi không khí háo hức, rộn ràng trước thềm năm mới. đã đến cuối tháng chạp, nhà nhà đều tất bật đón tết.



Những ngày cuối năm, mọi thứ càng trở nên nhộn nhịp, nào là nấu nướng, dọn dẹp, dán câu đối, giặt xiêm y, chăn đệm... giết gà, giết heo, hầm thịt, trang trí nhà cửa, chuẩn bị bánh mứt để tiếp đãi họ hàng trong những ngày đầu năm...



Hai con heo của Tiết gia còn nhỏ, Diệp Nha không nhẫn tâm làm thịt, vì thế Tiết Tùng chỉ giết hai con gà, sau đó mua thêm hai mươi cân thịt heo ở chợ.



Diệp Nha chê hắn mua nhiều quá phí tiền, Tiết Tùng không nói lời nào, chỉ nhìn nàng mỉm cười.



Hai mươi chín tết, trong làng bán bánh tráng cuốn chả giò, Diệp Nha liền đặt mua mười lăm bịch. Ăn trưa xong, nàng bắt tay vào làm chả giò.



Với ba huynh đệ Tiết gia mà nói, chỉ có Tiết Tùng là còn chút ký ức đón tết ngày thơ bé, còn Tiết Thụ và Tiết Bách thì đã sớm quên sạch sẽ. Trước đây, mỗi khi đón năm mới, bọn họ đầu tiên là quét dọn nhà cửa, sau đó tắm rửa sạch sẽ và cuối cùng là hầm một nồi thịt nhỏ để ăn. Làm sao sẽ phí nhiều tâm tư để làm nhiều trò như vậy? Nhà nhị thúc mời khách, bọn họ cũng chỉ là đúng giờ đến đó, ăn uống no nê, sau đó về nhà đi ngủ, không làm gì cả. Tuy nhiên, bây giờ đã có con dâu trong nhà, xem nương tử nấu ăn đều là một loại hưởng thụ. Vì vậy, Diệp Nha vừa khiêng bàn gỗ vào phòng tây, ba huynh đệ đã chia ra đứng ở ba góc phòng, một bộ dạng muốn đứng xem nàng làm.



Trải qua nửa tháng tận lực “tôi luyện” của ba huynh đệ, đến bây giờ Diệp Nha đã có chút quen với tình hình chiến đấu này rồi. Hơn nữa, vừa nghĩ đến ba huynh đệ thích xem nàng nấu ăn là vì đã sớm mất mẹ, nàng liền không nỡ đuổi bọn họ đi.



Cuốn chả giò rất tốn thời gian, bên ngoài lại lạnh quá, cho nên Diệp Nha dời đến làm ở trong phòng. Nàng trải bánh tráng lên khay to, để nguyên liệu sang một bên, sau đó quỳ thẳng tắp trên giường, bắt tay vào làm. Đầu tiên, nàng trộn đều nhân bánh, bên trong bỏ thêm hành, tỏi, muối, tiêu... sau đó dùng tay nhảo hỗn hợp cho thật đều để ngấm gia vị. Diệp Nha vốn định đập trứng gà bỏ vào, nhưng nhớ tới Tiết Bách không thích ăn, cuối cùng không làm.



Nàng cắt bánh tráng thành tầng tầng những miếng hình tam giác, xếp chồng lên nhau, còn cẩn thận gập hai mép bánh lại.



“Nương tử, nàng làm không khéo, để ta giúp nàng!” Tiết Thụ muốn vào giúp một tay.



Tiết Tùng đúng lúc kéo hắn lại, chỉ vào hai mép bánh nói: “Đừng làm bậy. Lát nữa còn phải nhúng báng tráng. Nhìn cho kỹ đi.”



Tiết Bách lẳng lặng ngồi một bên, nghiêm túc quan sát Diệp Nha. Bởi vì làm bánh nên nàng phải vén tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng muốt, làm nổi bật mười đầu ngón tay bị đông cứng đỏ au, trông thật đáng thương. Tuy nói con dâu nhà nào làm cơm vào ngày mùa đông cũng đều như thế, nhưng hắn thật không nỡ thấy nàng bị đông lạnh thế này. Năm nay không có cách giúp nàng, nhưng năm sau... Quên đi, trước tiên phải thi cử cho thật tốt. Trước khi có công danh, mọi thứ đều chỉ là ảo tưởng.



Diệp Nha thấy Tiết Bách ngẩn ngơ nhìn mình, nghi ngờ chớp chớp mắt.



Tiết Bách mỉm cười sáng lạn với nàng.




“Nương tử, chúng ta để chăn ở đâu?”



“Để ở giữa.” Tiết Tùng giành trước trả lời, nói xong đứng dậy, đẩy chăn đệm của hắn về phía đông, Tiết Bách cũng ôm chăn đệm của mình dời đi, chừa chỗ đầu giường cho Tiết Thụ: “Nhị ca và nhị tẩu ngủ ở đầu giường đi, ấm lắm.”



Tiết Thụ “ừ” một tiếng, để chăn đệm xuống, thuận thế ngồi ở phía tây, Diệp Nha ngồi quỳ đối diện Tiết Tùng, Tiết Bách thì ngồi ở phía nam. Tiết Thụ cười hắc hắc bắt chuyện với nàng: “Nương tử, chỗ đó lạnh lắm, nàng qua đây đi, để ta ôm nàng.” hắn đã mệt rồi, nếu như ôm nương tử, không chừng có thể kiên trì lâu một chút.



Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang.



Tiết Bách trong lòng vừa động, cười đề nghị: “Nhị ca, bây giờ nhị tẩu cũng là nương tử chung của ba huynh đệ chúng ta rồi. Cũng không thể chỉ cho một mình huynh ôm nàng.”



“Tam đệ!” Diệp Nha sắp không dám ngốc đầu lên luôn, nàng nhanh chóng xích ra xa, quay lưng về phía cửa: “Ta tự ngồi, không cần ai ôm hết.”



Tiết Thụ không nghe lời: “Ta muốn ôm nương tử, nếu không sẽ ngủ quên.”



“Vậy chàng ngủ trước đi!” Diệp Nha tức giận phản bác hắn, thực sự là càng ngày càng hồ nháo.



“Nhưng bây giờ ta còn chưa buồn ngủ lắm, ta muốn đón giao thừa chung với mọi người.” Tiết Thụ nói lớn tiếng, nhớ tới vừa rồi đại ca đã ôm nương tử một cái, hắn đứng dậy kéo Diệp Nha vào lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, vòng tay qua ôm chặt nàng, sau đó đắc ý cười tươi với Tiết Tùng và Tiết Bách.



Chưa đợi Diệp Nha chống cự, Tiết Bách lại nói: “Vậy cũng được, nhị ca ôm nhị tẩu trước. Đến canh hai sẽ nhường cho đại ca, canh ba đến lượt đệ. Thế nào?”



“Tam đệ!” Diệp Nha lúc này là giận thật, ngẩng đầu lên từ trong lòng Tiết Thụ, trừng mắt Tiết Bách.



Tiết Bách không có nửa điểm chột dạ vì đã làm càn, khóe môi khẽ mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt đào hoa dưới ánh sáng lập lòe càng có vẻ ôn nhu, thâm tình: “Nhị tẩu, khó được cùng nhau đón năm mới. Nàng đồng ý với chúng ta đi. Vả lại, một hồi nữa đêm khuya gió lớn, thân thể nàng không tốt, chúng ta ôm nàng, sẽ không lạnh.”



Diệp Nha không nghĩ tới Tiết Bách dám nói như thế, nàng không thèm nhìn hắn nữa, biết không thể nói đạo lý với hắn rồi, bèn quay sang Tiết Tùng xin giúp đỡ: “Đại ca...”