Tiết Tử Hiên

Chương 11 : Ẩn lui thượng vị (1)

Ngày đăng: 05:55 19/04/20


Chu Doãn Thịnh vội vàng chạy về phòng trong ánh mắt ghét cay ghét đắng của Phúc bá, tắm nước ấm, vốn định trực tiếp lăn lên giường ngủ, nhớ tới đại thiếu gia phân phó, bĩu môi bưng một chậu nước ấm tới, không tình nguyện ngâm chân một lát.



Không cần nói, khi nhiệt khí từ kinh mạch lòng bàn chân truyền tới toàn thân, cảm giác kia thoải mái hơn tắm nhiều lắm. Ngâm xong hai chân đỏ rực, vừa nóng lại mềm lỗ chân lông thư sướng, cơ hồ vừa chui vào ổ chăn, hơi hơi cọ vài cái, cơn buồn ngủ cường liệt đã kéo đến.



Chu Doãn Thịnh ngáp một cái, trong miệng than thở “Thật ấm áp”, trong lòng nghĩ, lại là trong cơn mưa tuyết bay bay, thanh niên dùng ***g ngực dày rộng cùng khuỷu tay cường tráng vì hắn chống đỡ lên cái ôm yên tĩnh mà lại ấm áp.



Trước khi rơi vào ngủ say, hắn xem nhẹ nội tâm lưu luyến cùng không nỡ, ngược lại nhắc nhở chính mình lần nữa, không được trầm mê, không được thả lỏng cảnh giác.



Cùng lúc đó, Tiết Tử Hiên đi vào thư phòng, đạm nhạt nói: “Phụ thân, ngươi tìm ta?”



“Đóng cửa lại.” Tiết Thụy một bên hút thuốc một bên vẫy tay.



Tiết Tử Hiên khóa trái cửa, đi qua, cực kỳ tự nhiên cầm lấy hộp thuốc lá đặt trên bàn, rút ra một điếu đưa lên miệng.



“Tìm ta có chuyện gì?” Dùng bật lửa châm thuốc lá, hút một ngụm sâu, hắn mặt không biểu tình hỏi.



Một nửa gương mặt nhi tử ẩn trong bóng đêm, một nửa phủ lên sương khói lượn lờ, khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc, lúc này có vẻ băng lãnh dọa người. Cảm xúc trong đôi mắt mắt hẹp dài không còn là đạm mạc u buồn, mà là một loại dã tính cực kỳ nguy hiểm, hung ác nham hiểm, thậm chí thô bạo. Phảng phất trong một đêm hắn đã trải qua tang thương, từ một nhà âm nhạc không nhiễm trần tục, biến thành người bề trên thâm trầm khó dò trước mắt này.



Tiết Thụy cảm giác không sai, Tiết Tử Hiên đời trước chỉ bằng lực lượng bản thân, đem tập đoàn Tiết thị sắp sụp đổ một lần nữa đẩy lên hàng ngũ tài phiệt quốc tế. Hắn bắt buộc chính mình trưởng thành, đi tranh đoạt, đi truy đuổi, hắn chẳng những có được thiên phú cực cao trong âm nhạc, về kinh doanh cũng không thầy tự biết. Con người một khi đem bức bản thân đến cực hạn, bộc phát ra năng lượng thường rất kinh người.



Hắn trùng sinh trở lại, vô luận khí độ hay là năng lực, đã có thể hoàn toàn áp chế Tiết Thụy.



“Ngươi học hút thuốc lúc nào?” Nguyên bản trách cứ nháy mắt biến thành thăm dò, Tiết Thụy bày ra nụ cười hòa ái.



“Không biết lúc nào.” Tiết Tử Hiên phun ra một hơi khói, đầu ngón tay thon dài trắng nõn bị đốm lửa lập lòe ấn ra một điểm đỏ sậm, dưới ngọn đèn mờ nhạt trong phòng có vẻ khá chói mắt.



Hắn nguyên bản chính là người có cảm giác tồn tại rất mạnh, đi đến chỗ nào đều là tiêu điểm của đám người. Nhưng hiện tại, hắn không cần biểu diễn, chỉ cần trầm ổn ngồi ngay ngắn, liền có thể biến một phương không gian này thành vương quốc của mình.



Ở trước mặt nhi tử, Tiết Thụy lại cảm giác không được tự nhiên. Hắn dụi tắt đầu thuốc lá, tận tình khuyên bảo:“Hút ít thôi, không tốt cho cơ thể. Ta cũng đang chuẩn bị cai thuốc.”



Tiết Tử Hiên cứ như không nghe thấy. Hắn biết bảo dưỡng thân thể như thế nào, kiếp này, hắn vẫn sẽ giống như đời trước, rời đi vào ngày kế sau khi thiếu niên nhắm mắt lại. Hắn phải sống lâu hơn em một ngày, như vậy mới có thể thủ hộ em đến cùng, chẳng sợ em cũng chẳng cần phần thủ hộ này.



Trong phòng một mảnh trầm mặc đầy xấu hổ. Tiết Thụy bỗng nhiên cảm giác người trước mắt xa lạ như thế, xa lạ đến mức không biết nên trao đổi như thế nào.



Lấy lại bình tĩnh, Tiết Thụy nâng lên cái giá trách mắng: “Ngươi mang Hoàng Di đi đâu vậy? Có biết muội muội ngươi còn đang sinh bệnh không hả?”




Nằm bên cạnh thiếu niên, tâm vẫn cứ xao động, lại không có cô tịch cùng ủ dột. Hắn cảm thấy mĩ mãn thở dài, hạnh phúc cự đại, khó có thể thừa nhận khiến hắn đầu váng mắt hoa.



Đây là thật sao? Một tay còn lại xoa má thiếu niên, cảm thụ đầu ngón tay nhẵn nhụi cùng ấm áp, hắn nhẹ nhàng nói cho chính mình — đây là thật.



Chu Doãn Thịnh bị hắn sờ nhột, một mặt lắc lư đầu, một mặt mơ mơ màng màng nói thầm: “Đi dàn nhạc làm gì? Sao anh nhất định muốn chen trên giường em, giường của em quá nhỏ.”



Giường một mét rưỡi, không đủ để đại thiếu gia vươn thẳng chân, y còn nhất định phải chui vào nơi hắn ủ ấm, dứt khoát quá phận. Trong lòng tràn đầy oán khí, hắn miễn cưỡng mở đôi mắt hoa đào mù sương, nhìn chằm chằm đối phương, miệng không tự giác chun lại.



Tiết Tử Hiên lại bị em chọc cười. Hắn cũng không biết khi thiếu niên ngủ mơ hồ không khống chế được tính tình, giống con mèo nhỏ xù lông tùy thời sẽ cào người một cái. Nhưng hắn càng thích thiếun iên không kiêng nể gì phát tiết bất mãn trước mắt này. Hắn gặp qua em nhu thuận, em phẫn nộ, em bi ai, em tuyệt tình, duy độc chưa thấy qua em nằm trên gối mềm, mơ mơ màng màng ngủ.



Phần chân thật cùng sống động, kiêu căng cùng khả ái này, khiến tâm hắn tan chảy.



Chu Doãn Thịnh nguyên tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng có lẽ là chứng cơ khát da thịt của thanh niên bắt buộc hắn nhanh chóng quen thuộc khí tức cùng ôm ấp của đối phương, hắn ngược lại ngủ còn trầm hơn quá khứ, ngày hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, trên cửa sổ kết đầu hạt nước li ti, thông qua đó, mơ hồ có thể nhìn thấy bên ngoài một mảnh thuần trắng.



Hắn trở mình ngồi dậy, sờ sờ đệm chăn bên cạnh, lạnh, Tiết Tử Hiên đã rời giường từ lâu. Đỉnh một đầu tóc rối bù, hắn đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, chợt nghe dưới lầu truyền đến tiếng đập đồ đạc cực lớn, còn có nữ nhân thất khống rít the thé.



Mẹ, không lẽ Tiết Tịnh Y lại phát bệnh sao? Trực tiếp bệnh chết càng tốt, ta cũng giải thoát. Hắn sung sướng khi người gặp họa thầm nghĩ, nhưng cũng biết ai chết, vận mệnh chi tử cũng sẽ không chết.



Chỉ dựa vào như vậy ý tưởng hiểm ác, hệ thống liền phải thực thi trừng phạt. Chúng nó ký sinh trong linh hồn túc chủ, chưởng khống không chỉ là tính mạng túc chủ, còn bao gồm tư tưởng cùng hành vi của hắn, đây mới là điều Chu Doãn Thịnh không thể khoan nhượng được.



Nhưng giờ này khắc này, hệ thống lại không hề có động tĩnh, phảng phất vẫn chưa kiểm tra đo lường đến ý tưởng đại nghịch bất đạo của mình. Chu Doãn Thịnh hơi hơi ngẩn ra chớp mắt, lập tức liền thấp giọng cười. Không có năng lượng dư thừa sao? Trừ vận chuyển bình thường, đã không có năng lực thực thi trừng phạt mình nữa sao? Rất tốt, ngày có thể hoàn toàn thoát khỏi hệ thống lại tiến thêm một bước.



Hắn đang chuẩn bị điều động tinh thần lực, tiếp tục hack hệ thống phòng ngự của hệ thống, trong phòng khách bên trong lại vang lên một đợt chén bát đổ vỡ, còn có Tiết Thụy cùng Tiết Lý Đan Ny cãi nhau kịch liệt.



Hắn khó chịu vò đầu, không thể không đi ra ngoài xem xét rốt cuộc xảy ra chuyện hì. Tiết Tịnh Y đứng ở chỗ rẽ cầu thang, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới, trên người bọc một bộ áo ngủ len thật dày dài đến mắt cá chân, vừa nhìn qua giống như quả bóng.



“Tịnh Y, phát sinh chuyện gì vậy?” Chu Doãn Thịnh nhẹ giọng chào hỏi, trên dưới liếc nhìn nàng một cái, hỏi, “Em khỏe chút nào chưa?” Thật đúng là khỏe hơn nhiều, rất ít thấy người bệnh tim phát tác, ngày hôm sau có thể xuống giường đi lại. Vận mệnh chi tử quả nhiên đều là con gián đánh không chết.



“Em khỏe hơn rồi, cám ơn anh. Tiểu Di, em chỉ có anh là người thân, sau này anh có thể bồi em nhiều hơn không? Thành thật nói cho anh biết, bệnh của em rất nghiêm trọng, không biết một ngày nào đó em ngất đi không tỉnh lại nữa.” Tiết Tịnh Y bỗng nhiên đi lên trước, lôi kéo vạt áo thiếu niên, trên mặt mang theo bi thương cùng khẩn cầu.



Chu Doãn Thịnh vội vàng ôm lấy nàng an ủi một hồi lâu, lần nữa cam đoan sẽ làm bạn nàng chiếu cố nàng… Ngoài miệng nói rất hay, nhưng mà trong nội tâm, Đối với Tiết Tịnh Y chợt đến thân cận hắn lại vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Phải biết, từ sau khi hắn đến Tiết gia sau, đây là lần đầu tiên được Tiết Tịnh Y nói chuyện ân cần.



Nàng có ý gì? Hai anh em Tiết gia này đến cùng có ý đồ gì với mình? Thật mẹ nó đáng ghét! Chu Doãn Thịnh cực kỳ không kiên nhẫn.